Lạc Diên Chi nói ra những lời này, trong lòng đầy nhục nhã.
Lạc Thanh Hàn “Vương Can cũng ở thái miếu?”
Khuôn mặt Lạc Diên Chi méo mó nói “Phải.”
Lạc Thanh Hàn nhìn Triệu Hiền.
Triệu Hiền hiểu ý, lập tức bước tới thành thật trả lời.
“Mạt tướng đã lệnh cho người lật tung toàn bộ thái miếu, không tìm thấy Vương Can.”
Lạc Diên Chi lập tức vặn lại “Chắc chắn các ngươi đã tìm sót nơi nào đó, Vương Can đến cùng với ta, hiện giờ ông ta chắc chắn đang trốn đâu đó.”
Triệu Hiền chỉ đành dẫn người tìm kiếm lại.
Lần này vẫn không tìm thấy gì.
Lạc Thanh Hàn tin khả năng làm việc của Triệu Hiền, nếu tìm khắp thái miếu hai lần mà vẫn không tìm thấy Vương Can, có nghĩa là Vương Can vốn không ở trong thái miếu.
Lạc Diên Chi cũng nghĩ đến điểm này.
Môi y hơi run run, lẩm bẩm “Sao Vương Can không ở đây? Ông ta nhất định ở đây, nhất định là đang ở đây.”
Lạc Thanh Hàn “Xem ra Vương Can sớm đã chạy rồi, ông ta sớm đã biết lần này hành thích không thành, cho nên bỏ ngươi chạy trước rồi.”
Nét mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt Lạc Diên Chi lại đầy vẻ thương hại.
Sự thương hại đến từ kẻ ngồi trên cao còn khó chấp nhận hơn cả trực tiếp cười nhạo.
Sắc mặt Lạc Diên Chi tái nhợt, môi mấp máy không ngừng.
Một lúc lâu sau mới có thể thốt ra được một câu.
“Tại sao?”
Vương Can biết rõ mình không thành công, tại sao còn xúi giục y thuê sát thủ mai phục Lạc Thanh Hàn?
Chuyện này không hợp lý!
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
“Đây chính là điều khiến trẫm băn khoăn. Ban đầu trẫm nghĩ Vương Can muốn giúp ngươi lên ngôi để thay phụ thân báo thù rửa hận, tìm lối thoát cho gia tộc. Nhưng bây giờ xem ra Vương Can không thật lòng ủng hộ ngươi. Đối với ông ta, ngươi chỉ là một con cờ mà thôi. Nhưng lý do là gì? Tại sao ông ta lại mưu tính những chuyện này?”
Lạc Diên Chi sững sờ, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Vốn y tự tin cho rằng Vương Can và các thế gia kia đều là con cờ của mình.
Còn Lạc Thanh Hàn là đối thủ của y.
Chỉ cần đánh bại Lạc Thanh Hàn, y có thể thành công trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng sự thật lại là, y là con cờ bị thao túng trên bàn cờ, còn người thật sự chơi ván cờ với Lạc Thanh Hàn lại là một người khác.
Vai trò duy nhất của y trong ván cờ này là bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.
Sự oán hận vừa rồi đã thay thế bằng khó hiểu tột độ.
Y không biết rốt cuộc bản thân vì điều gì mà đi đến bước này?
Y nảy sinh nghi ngờ mọi thứ về bản thân.
Lạc Thanh Hàn không quan tâm Lạc Diên Chi đang nghĩ gì, hắn liếc nhìn Triệu Hiền.
“Giải người đi, giam vào Đại Lý Tự.”
“Vâng.”
Cấm vệ quân giải Lạc Diên Chi ra ngoài.
Lần này Lạc Diên Chi không vùng vẫy hay la hét, suốt đoạn đường khuôn mặt y chỉ có hoảng hốt ngỡ ngàng,
Lạc Thanh Hàn quay lại nhìn cảnh tượng trong điện Vĩnh Ninh.
Thái hoàng thái hậu vẫn còn bất tỉnh, thái y đang châm cứu cho bà, Trưởng công chúa Hoa An ở bên cạnh nhìn.
Lạc Thanh Hàn thờ ơ thu hồi tầm nhìn.
“Bãi giá về cung.”
Trò hề hôm nay cũng nên kết thúc rồi.
……
Bên ngoài thái miếu.
Trong cỗ xe sang trọng, Tiêu Hề Hề đang ăn vặt.
Trong ngăn ngầm trên xe có rất nhiều trái cây sấy khô và bánh ngọt được chuẩn bị riêng cho nàng.
Nàng vừa ăn vừa chờ Lạc Thanh Hàn quay lại.
Bất giác nàng đã ăn hết đồ ăn vặt có trong xe.
Chỉ ngồi không như vậy thật buồn chán.
Nàng có hơi muốn ngủ gật.
Đúng lúc này, cửa xe bị gõ nhẹ.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, nô tài tìm được một cây hồng gần đây, có hái mấy quả hồng tươi cho người, người có muốn ăn thử không?”
Nghe nói có đồ ngon, Tiêu Hề Hề lập tức nói “Mau mang vào!”
Cửa xe bị đẩy ra, một tiểu thái giám ôm giỏ trái cây bước vào.
Bên trong giỏ tre nhỏ tinh xảo có năm quả hồng lớn căng mọng.
Tiêu Hề Hề cầm quả hồng lớn nhất lên, phát hiện trên quả hồng vẫn còn những giọt nước.
Tiểu thái giám giải thích “Số hồng này đã rửa sạch bằng nước, rất sạch sẽ.”
Tiêu Hề Hề rất hài lòng với sự chu đáo và tỉ mỉ của tiểu thái giám.
Nàng mở miệng cắn một miếng lớn, vừa giòn vừa ngọt, ăn rất ngon.
Tiểu thái giám mong đợi hỏi “Nương nương thấy thế nào?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Ngon lắm, ngươi là một thái giám làm việc rất tốt, còn biết cho bổn cung đồ ngon, nhưng trông ngươi hơi lạ, trước đây bổn cung chưa từng gặp ngươi, ngươi tên là gì?”
Tiểu thái giám cung kính nói “Nô tài tên Uất Cửu.”
Tiêu Hề Hề vừa cắn quả hồng rộp rộp, vừa nhớ lại trong đầu.
“Uất Cửu? Bổn cung chưa từng nghe qua tên này, ngươi làm việc ở đâu?”
Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười quái dị.
“Người chưa từng nghe tên này cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là tên thật của ta.”
Lúc nói câu này, gã dùng giọng thật của mình.
Giọng nói còn trầm hơn cả khi cải trang thái giám.
Động tác ăn của Tiêu Hề Hề ngừng lại.
Nàng vừa định ngẩng đầu lên nhìn gã thì thấy cổ mình đau nhức.
Một cây kim bạc đâm vào người nàng!
Cả người Tiêu Hề Hề cứng đờ, không thể động đậy được nữa.
Bộ phận duy nhất trên cơ thể nàng có thể cử động lúc này là đôi mắt.
Nàng chuyển động con ngươi nhìn tiểu thái giám trước mặt, trong mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Uất Cửu “Người đừng quá căng thẳng, ta chỉ là tạm thời phong ấn huyệt đạo của người, trước khi rút kim bạc ra thì người không thể cử động.”
Tiêu Hề Hề cố dùng nội lực đẩy kim bạc ra ngoài.
Tuy nhiên sau đó nàng cảm thấy nội tạng của mình như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, máu khắp cơ thể chảy ngược!
Một vệt máu đỏ tươi chảy xuống khóe miệng nàng.
Uất Cửu thấy vậy, nhướng mày cười.
“Ta muốn nhắc nhở người, trước khi rút kim bạc ra, người tốt nhất không nên dùng nội lực, nếu không máu sẽ chảy ngược, nội tạng bị thương, nội lực cũng sẽ ổn hại nghiêm trọng, không cẩn thận người sẽ tàn phế.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng thật sự muốn phun máu lên mặt gã!
Chuyện quan trọng như vậy mà không nói sớm!
Uất Cửu như nhìn ra oán hận trong lòng nàng, nụ cười trên mặt ngày càng tươi.
“Bây giờ cũng không muộn, xem dáng vẻ của người có lẽ còn chưa đến mức tệ nhất, chỉ là chút nội thương, không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”
Tiêu Hề Hề không nói nên lời, chỉ có thể an tĩnh nhìn gã.
Uất Cửu “Người yên tâm, ta sẽ không giết người, dù sao trước đó người đã từng cứu ta, ta sẽ không giết ân nhân cứu mạng của mình.”
Dù sao Tiêu Hề Hề cũng không thể cử động hay nói chuyện.
Nàng chỉ có thể xem gã biểu diễn.
Uất Cửu rất hài lòng, gã thích cảm giác được nàng chú ý.“Đồng bọn của ta là Vương Can, ông ta tập hợp các thế gia trong thành Thịnh Kinh ủng hộ ta kế vị, chỉ cần ta giết được ngươi, bọn họ sẽ phối hợp với ta tiêu diệt hết thân tín của ngươi, rồi đưa ta lên ngôi, thế này là được rồi chứ gì?”
Lạc Diên Chi nói ra những lời này, trong lòng đầy nhục nhã.
Lạc Thanh Hàn “Vương Can cũng ở thái miếu?”
Khuôn mặt Lạc Diên Chi méo mó nói “Phải.”
Lạc Thanh Hàn nhìn Triệu Hiền.
Triệu Hiền hiểu ý, lập tức bước tới thành thật trả lời.
“Mạt tướng đã lệnh cho người lật tung toàn bộ thái miếu, không tìm thấy Vương Can.”
Lạc Diên Chi lập tức vặn lại “Chắc chắn các ngươi đã tìm sót nơi nào đó, Vương Can đến cùng với ta, hiện giờ ông ta chắc chắn đang trốn đâu đó.”
Triệu Hiền chỉ đành dẫn người tìm kiếm lại.
Lần này vẫn không tìm thấy gì.
Lạc Thanh Hàn tin khả năng làm việc của Triệu Hiền, nếu tìm khắp thái miếu hai lần mà vẫn không tìm thấy Vương Can, có nghĩa là Vương Can vốn không ở trong thái miếu.
Lạc Diên Chi cũng nghĩ đến điểm này.
Môi y hơi run run, lẩm bẩm “Sao Vương Can không ở đây? Ông ta nhất định ở đây, nhất định là đang ở đây.”
Lạc Thanh Hàn “Xem ra Vương Can sớm đã chạy rồi, ông ta sớm đã biết lần này hành thích không thành, cho nên bỏ ngươi chạy trước rồi.”
Nét mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt Lạc Diên Chi lại đầy vẻ thương hại.
Sự thương hại đến từ kẻ ngồi trên cao còn khó chấp nhận hơn cả trực tiếp cười nhạo.
Sắc mặt Lạc Diên Chi tái nhợt, môi mấp máy không ngừng.
Một lúc lâu sau mới có thể thốt ra được một câu.
“Tại sao?”
Vương Can biết rõ mình không thành công, tại sao còn xúi giục y thuê sát thủ mai phục Lạc Thanh Hàn?
Chuyện này không hợp lý!
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
“Đây chính là điều khiến trẫm băn khoăn. Ban đầu trẫm nghĩ Vương Can muốn giúp ngươi lên ngôi để thay phụ thân báo thù rửa hận, tìm lối thoát cho gia tộc. Nhưng bây giờ xem ra Vương Can không thật lòng ủng hộ ngươi. Đối với ông ta, ngươi chỉ là một con cờ mà thôi. Nhưng lý do là gì? Tại sao ông ta lại mưu tính những chuyện này?”
Lạc Diên Chi sững sờ, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Vốn y tự tin cho rằng Vương Can và các thế gia kia đều là con cờ của mình.
Còn Lạc Thanh Hàn là đối thủ của y.
Chỉ cần đánh bại Lạc Thanh Hàn, y có thể thành công trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng sự thật lại là, y là con cờ bị thao túng trên bàn cờ, còn người thật sự chơi ván cờ với Lạc Thanh Hàn lại là một người khác.
Vai trò duy nhất của y trong ván cờ này là bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.
Sự oán hận vừa rồi đã thay thế bằng khó hiểu tột độ.
Y không biết rốt cuộc bản thân vì điều gì mà đi đến bước này?
Y nảy sinh nghi ngờ mọi thứ về bản thân.
Lạc Thanh Hàn không quan tâm Lạc Diên Chi đang nghĩ gì, hắn liếc nhìn Triệu Hiền.
“Giải người đi, giam vào Đại Lý Tự.”
“Vâng.”
Cấm vệ quân giải Lạc Diên Chi ra ngoài.
Lần này Lạc Diên Chi không vùng vẫy hay la hét, suốt đoạn đường khuôn mặt y chỉ có hoảng hốt ngỡ ngàng,
Lạc Thanh Hàn quay lại nhìn cảnh tượng trong điện Vĩnh Ninh.
Thái hoàng thái hậu vẫn còn bất tỉnh, thái y đang châm cứu cho bà, Trưởng công chúa Hoa An ở bên cạnh nhìn.
Lạc Thanh Hàn thờ ơ thu hồi tầm nhìn.
“Bãi giá về cung.”
Trò hề hôm nay cũng nên kết thúc rồi.
……
Bên ngoài thái miếu.
Trong cỗ xe sang trọng, Tiêu Hề Hề đang ăn vặt.
Trong ngăn ngầm trên xe có rất nhiều trái cây sấy khô và bánh ngọt được chuẩn bị riêng cho nàng.
Nàng vừa ăn vừa chờ Lạc Thanh Hàn quay lại.
Bất giác nàng đã ăn hết đồ ăn vặt có trong xe.
Chỉ ngồi không như vậy thật buồn chán.
Nàng có hơi muốn ngủ gật.
Đúng lúc này, cửa xe bị gõ nhẹ.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, nô tài tìm được một cây hồng gần đây, có hái mấy quả hồng tươi cho người, người có muốn ăn thử không?”
Nghe nói có đồ ngon, Tiêu Hề Hề lập tức nói “Mau mang vào!”
Cửa xe bị đẩy ra, một tiểu thái giám ôm giỏ trái cây bước vào.
Bên trong giỏ tre nhỏ tinh xảo có năm quả hồng lớn căng mọng.
Tiêu Hề Hề cầm quả hồng lớn nhất lên, phát hiện trên quả hồng vẫn còn những giọt nước.
Tiểu thái giám giải thích “Số hồng này đã rửa sạch bằng nước, rất sạch sẽ.”
Tiêu Hề Hề rất hài lòng với sự chu đáo và tỉ mỉ của tiểu thái giám.
Nàng mở miệng cắn một miếng lớn, vừa giòn vừa ngọt, ăn rất ngon.
Tiểu thái giám mong đợi hỏi “Nương nương thấy thế nào?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Ngon lắm, ngươi là một thái giám làm việc rất tốt, còn biết cho bổn cung đồ ngon, nhưng trông ngươi hơi lạ, trước đây bổn cung chưa từng gặp ngươi, ngươi tên là gì?”
Tiểu thái giám cung kính nói “Nô tài tên Uất Cửu.”
Tiêu Hề Hề vừa cắn quả hồng rộp rộp, vừa nhớ lại trong đầu.
“Uất Cửu? Bổn cung chưa từng nghe qua tên này, ngươi làm việc ở đâu?”
Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười quái dị.
“Người chưa từng nghe tên này cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là tên thật của ta.”
Lúc nói câu này, gã dùng giọng thật của mình.
Giọng nói còn trầm hơn cả khi cải trang thái giám.
Động tác ăn của Tiêu Hề Hề ngừng lại.
Nàng vừa định ngẩng đầu lên nhìn gã thì thấy cổ mình đau nhức.
Một cây kim bạc đâm vào người nàng!
Cả người Tiêu Hề Hề cứng đờ, không thể động đậy được nữa.
Bộ phận duy nhất trên cơ thể nàng có thể cử động lúc này là đôi mắt.
Nàng chuyển động con ngươi nhìn tiểu thái giám trước mặt, trong mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Uất Cửu “Người đừng quá căng thẳng, ta chỉ là tạm thời phong ấn huyệt đạo của người, trước khi rút kim bạc ra thì người không thể cử động.”
Tiêu Hề Hề cố dùng nội lực đẩy kim bạc ra ngoài.
Tuy nhiên sau đó nàng cảm thấy nội tạng của mình như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, máu khắp cơ thể chảy ngược!
Một vệt máu đỏ tươi chảy xuống khóe miệng nàng.
Uất Cửu thấy vậy, nhướng mày cười.
“Ta muốn nhắc nhở người, trước khi rút kim bạc ra, người tốt nhất không nên dùng nội lực, nếu không máu sẽ chảy ngược, nội tạng bị thương, nội lực cũng sẽ ổn hại nghiêm trọng, không cẩn thận người sẽ tàn phế.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng thật sự muốn phun máu lên mặt gã!
Chuyện quan trọng như vậy mà không nói sớm!
Uất Cửu như nhìn ra oán hận trong lòng nàng, nụ cười trên mặt ngày càng tươi.
“Bây giờ cũng không muộn, xem dáng vẻ của người có lẽ còn chưa đến mức tệ nhất, chỉ là chút nội thương, không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”
Tiêu Hề Hề không nói nên lời, chỉ có thể an tĩnh nhìn gã.
Uất Cửu “Người yên tâm, ta sẽ không giết người, dù sao trước đó người đã từng cứu ta, ta sẽ không giết ân nhân cứu mạng của mình.”
Dù sao Tiêu Hề Hề cũng không thể cử động hay nói chuyện.
Nàng chỉ có thể xem gã biểu diễn.
Uất Cửu rất hài lòng, gã thích cảm giác được nàng chú ý.“Đồng bọn của ta là Vương Can, ông ta tập hợp các thế gia trong thành Thịnh Kinh ủng hộ ta kế vị, chỉ cần ta giết được ngươi, bọn họ sẽ phối hợp với ta tiêu diệt hết thân tín của ngươi, rồi đưa ta lên ngôi, thế này là được rồi chứ gì?”
Lạc Diên Chi nói ra những lời này, trong lòng đầy nhục nhã.
Lạc Thanh Hàn “Vương Can cũng ở thái miếu?”
Khuôn mặt Lạc Diên Chi méo mó nói “Phải.”
Lạc Thanh Hàn nhìn Triệu Hiền.
Triệu Hiền hiểu ý, lập tức bước tới thành thật trả lời.
“Mạt tướng đã lệnh cho người lật tung toàn bộ thái miếu, không tìm thấy Vương Can.”
Lạc Diên Chi lập tức vặn lại “Chắc chắn các ngươi đã tìm sót nơi nào đó, Vương Can đến cùng với ta, hiện giờ ông ta chắc chắn đang trốn đâu đó.”
Triệu Hiền chỉ đành dẫn người tìm kiếm lại.
Lần này vẫn không tìm thấy gì.
Lạc Thanh Hàn tin khả năng làm việc của Triệu Hiền, nếu tìm khắp thái miếu hai lần mà vẫn không tìm thấy Vương Can, có nghĩa là Vương Can vốn không ở trong thái miếu.
Lạc Diên Chi cũng nghĩ đến điểm này.
Môi y hơi run run, lẩm bẩm “Sao Vương Can không ở đây? Ông ta nhất định ở đây, nhất định là đang ở đây.”
Lạc Thanh Hàn “Xem ra Vương Can sớm đã chạy rồi, ông ta sớm đã biết lần này hành thích không thành, cho nên bỏ ngươi chạy trước rồi.”
Nét mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, nhưng trong mắt Lạc Diên Chi lại đầy vẻ thương hại.
Sự thương hại đến từ kẻ ngồi trên cao còn khó chấp nhận hơn cả trực tiếp cười nhạo.
Sắc mặt Lạc Diên Chi tái nhợt, môi mấp máy không ngừng.
Một lúc lâu sau mới có thể thốt ra được một câu.
“Tại sao?”
Vương Can biết rõ mình không thành công, tại sao còn xúi giục y thuê sát thủ mai phục Lạc Thanh Hàn?
Chuyện này không hợp lý!
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
“Đây chính là điều khiến trẫm băn khoăn. Ban đầu trẫm nghĩ Vương Can muốn giúp ngươi lên ngôi để thay phụ thân báo thù rửa hận, tìm lối thoát cho gia tộc. Nhưng bây giờ xem ra Vương Can không thật lòng ủng hộ ngươi. Đối với ông ta, ngươi chỉ là một con cờ mà thôi. Nhưng lý do là gì? Tại sao ông ta lại mưu tính những chuyện này?”
Lạc Diên Chi sững sờ, hồi lâu không thể hoàn hồn.
Vốn y tự tin cho rằng Vương Can và các thế gia kia đều là con cờ của mình.
Còn Lạc Thanh Hàn là đối thủ của y.
Chỉ cần đánh bại Lạc Thanh Hàn, y có thể thành công trở thành người chiến thắng cuối cùng.
Nhưng sự thật lại là, y là con cờ bị thao túng trên bàn cờ, còn người thật sự chơi ván cờ với Lạc Thanh Hàn lại là một người khác.
Vai trò duy nhất của y trong ván cờ này là bị đẩy ra làm bia đỡ đạn.
Sự oán hận vừa rồi đã thay thế bằng khó hiểu tột độ.
Y không biết rốt cuộc bản thân vì điều gì mà đi đến bước này?
Y nảy sinh nghi ngờ mọi thứ về bản thân.
Lạc Thanh Hàn không quan tâm Lạc Diên Chi đang nghĩ gì, hắn liếc nhìn Triệu Hiền.
“Giải người đi, giam vào Đại Lý Tự.”
“Vâng.”
Cấm vệ quân giải Lạc Diên Chi ra ngoài.
Lần này Lạc Diên Chi không vùng vẫy hay la hét, suốt đoạn đường khuôn mặt y chỉ có hoảng hốt ngỡ ngàng,
Lạc Thanh Hàn quay lại nhìn cảnh tượng trong điện Vĩnh Ninh.
Thái hoàng thái hậu vẫn còn bất tỉnh, thái y đang châm cứu cho bà, Trưởng công chúa Hoa An ở bên cạnh nhìn.
Lạc Thanh Hàn thờ ơ thu hồi tầm nhìn.
“Bãi giá về cung.”
Trò hề hôm nay cũng nên kết thúc rồi.
……
Bên ngoài thái miếu.
Trong cỗ xe sang trọng, Tiêu Hề Hề đang ăn vặt.
Trong ngăn ngầm trên xe có rất nhiều trái cây sấy khô và bánh ngọt được chuẩn bị riêng cho nàng.
Nàng vừa ăn vừa chờ Lạc Thanh Hàn quay lại.
Bất giác nàng đã ăn hết đồ ăn vặt có trong xe.
Chỉ ngồi không như vậy thật buồn chán.
Nàng có hơi muốn ngủ gật.
Đúng lúc này, cửa xe bị gõ nhẹ.
“Khởi bẩm Quý phi nương nương, nô tài tìm được một cây hồng gần đây, có hái mấy quả hồng tươi cho người, người có muốn ăn thử không?”
Nghe nói có đồ ngon, Tiêu Hề Hề lập tức nói “Mau mang vào!”
Cửa xe bị đẩy ra, một tiểu thái giám ôm giỏ trái cây bước vào.
Bên trong giỏ tre nhỏ tinh xảo có năm quả hồng lớn căng mọng.
Tiêu Hề Hề cầm quả hồng lớn nhất lên, phát hiện trên quả hồng vẫn còn những giọt nước.
Tiểu thái giám giải thích “Số hồng này đã rửa sạch bằng nước, rất sạch sẽ.”
Tiêu Hề Hề rất hài lòng với sự chu đáo và tỉ mỉ của tiểu thái giám.
Nàng mở miệng cắn một miếng lớn, vừa giòn vừa ngọt, ăn rất ngon.
Tiểu thái giám mong đợi hỏi “Nương nương thấy thế nào?”
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa nói “Ngon lắm, ngươi là một thái giám làm việc rất tốt, còn biết cho bổn cung đồ ngon, nhưng trông ngươi hơi lạ, trước đây bổn cung chưa từng gặp ngươi, ngươi tên là gì?”
Tiểu thái giám cung kính nói “Nô tài tên Uất Cửu.”
Tiêu Hề Hề vừa cắn quả hồng rộp rộp, vừa nhớ lại trong đầu.
“Uất Cửu? Bổn cung chưa từng nghe qua tên này, ngươi làm việc ở đâu?”
Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, lộ ra nụ cười quái dị.
“Người chưa từng nghe tên này cũng đúng thôi, dù sao đây cũng là tên thật của ta.”
Lúc nói câu này, gã dùng giọng thật của mình.
Giọng nói còn trầm hơn cả khi cải trang thái giám.
Động tác ăn của Tiêu Hề Hề ngừng lại.
Nàng vừa định ngẩng đầu lên nhìn gã thì thấy cổ mình đau nhức.
Một cây kim bạc đâm vào người nàng!
Cả người Tiêu Hề Hề cứng đờ, không thể động đậy được nữa.
Bộ phận duy nhất trên cơ thể nàng có thể cử động lúc này là đôi mắt.
Nàng chuyển động con ngươi nhìn tiểu thái giám trước mặt, trong mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
Uất Cửu “Người đừng quá căng thẳng, ta chỉ là tạm thời phong ấn huyệt đạo của người, trước khi rút kim bạc ra thì người không thể cử động.”
Tiêu Hề Hề cố dùng nội lực đẩy kim bạc ra ngoài.
Tuy nhiên sau đó nàng cảm thấy nội tạng của mình như bị hàng ngàn mũi kim đâm vào, máu khắp cơ thể chảy ngược!
Một vệt máu đỏ tươi chảy xuống khóe miệng nàng.
Uất Cửu thấy vậy, nhướng mày cười.
“Ta muốn nhắc nhở người, trước khi rút kim bạc ra, người tốt nhất không nên dùng nội lực, nếu không máu sẽ chảy ngược, nội tạng bị thương, nội lực cũng sẽ ổn hại nghiêm trọng, không cẩn thận người sẽ tàn phế.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng thật sự muốn phun máu lên mặt gã!
Chuyện quan trọng như vậy mà không nói sớm!
Uất Cửu như nhìn ra oán hận trong lòng nàng, nụ cười trên mặt ngày càng tươi.
“Bây giờ cũng không muộn, xem dáng vẻ của người có lẽ còn chưa đến mức tệ nhất, chỉ là chút nội thương, không phải chuyện gì lớn, nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.”
Tiêu Hề Hề không nói nên lời, chỉ có thể an tĩnh nhìn gã.
Uất Cửu “Người yên tâm, ta sẽ không giết người, dù sao trước đó người đã từng cứu ta, ta sẽ không giết ân nhân cứu mạng của mình.”
Dù sao Tiêu Hề Hề cũng không thể cử động hay nói chuyện.
Nàng chỉ có thể xem gã biểu diễn.
Uất Cửu rất hài lòng, gã thích cảm giác được nàng chú ý.