Mới ngày đầu tiên mà nàng đã không vượt qua được.
Đêm đó, Lý trắc phi nằm trên giường trằn trọc mãi không ngủ được.
Nàng quả thật đói quá.
Bụng lúc nào cũng nhắc nhở nàng, nàng đói quá, nàng muốn ăn.
Cuối cùng, nàng không chịu được nữa, lén lút bò xuống giường, nàng lấy một chiếc hộp nhỏ bằng đồng tinh xảo từ trong góc sâu nhất của tủ quần áo, trong hộp có mấy viên kẹo thông.
Số kẹo thông này là do trước kia nàng giấu, ngoài nàng thì không còn ai biết.
Đây là lương thực dự trữ duy nhất của nàng bây giờ.
Lý trắc phi cho một viên kẹo thông vào miệng.
Nàng cảm nhận được vị ngọt khiến nàng xúc động rơi nước mắt.
Trước đây nàng không thấy được ăn ngon là một điều hạnh phúc đến thế, phải đến khi mất đi nàng mới sâu sắc nhận ra được ăn uống thỏa thích là quý giá biết bao!
Nàng vừa nhỏ giọng bật khóc, vừa nhét kẹo thông vào miệng.
Hu hu hu, ngon quá đi mất!
“Nương nương, sao người lại dậy rồi?”
Tố Mai không biết vào từ lúc nào, trên tay còn cầm nến.
Qua ánh nến mờ ảo, nàng thấy Lý trắc phi đứng cạnh tủ quần áo, trên tay cầm thứ gì đó không rõ.
Lý trắc phi giật mình, cuống quít giấu chiếc hộp vào lòng.
“Ta … ta không ngủ được, dậy đi dạo.”
Tố Mai nhìn cửa tủ vẫn mở, rồi nhìn Lý trắc phi đang chột dạ tránh né, thử hỏi.
“Nương nương, có phải người giấu đồ ăn không? Vừa rồi người lén ăn rồi sao?”
Lý trắc phi tức thì phủ nhận “Không có!”
Vì quá kích động nên Lý trắc phi vô tình nuốt cả viên kẹo thông.
Viên kẹo thông to như vậy mắc kẹt trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được.
Lý trắc phi cảm thấy mình sắp nghẹt thở.
Nàng trợn mắt, không ngừng đấm mạnh vào ngực.
Chiếc hộp ôm trong lòng rơi xuống đất, kẹo thông bên trong lăn ra.
Thấy vậy, Tố Mai lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Nàng vội bưng tách trà cho Lý trắc phi.
Nước trà đẩy kẹo thông xuống.
Hơi thở của Lý trắc phi cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Nàng vịn vào tủ quần áo thở hổn hển, vẫn còn thấy sợ trong lòng.
Tố Mai thấy nàng không sao cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Nương nương, người bây giờ phải chú ý đến chế độ ăn uống của mình, không nên ăn đồ ngọt.”
Tố Mai vừa nói vừa cúi xuống nhặt kẹo thông trên đất.
Thấy lương thực dự trữ duy nhất của mình sắp bị tịch thu, Lý trắc phi rốt cục không nhịn được nữa, lao tới giật lấy kẹo thông, lớn tiếng nói.
“Ta mặc kệ, ta muốn ăn!”
Tố Mai khuyên nhủ “Người quên hiện giờ mình mập như thế nào rồi sao? Nếu cứ mặc kệ thì người sẽ ngày càng mập, sau này làm sao thị tẩm? Làm sao được Thái tử sủng ái?”
Lý trắc phi buông bỏ “Dù ta giảm cân, Thái tử cũng sẽ không sủng ái ta! Trước kia dáng dấp ta đẹp đến nhường nào, Thái tử cũng không thèm nhìn ta, vậy tại sao ta cứ phải ấm ức bản thân, giảm cân vì ngài ấy chứ?!”
Tố Mai không nói nên lời.
Lý trắc phi tức giận nói “Dù sao Thái tử cũng không quan tâm ta mập hay ốm, chi bằng ta cứ làm điều mình muốn, để bản thân vui vẻ trước đã!”
Tố Mai bất lực nói “Người đừng nói mấy lời tức giận như vậy.”
“Không phải ta đang nói sự thật sao? Trong lòng Thái tử chỉ có Tiêu trắc phi, những nữ nhân khác hoàn toàn không lọt vào mắt ngài ấy. Dù hôm nay ta giảm cân vì ngài ấy, dù hôm nay ta có chết đói ở điện Kim Phong, ngài ấy nhất định cũng sẽ không vì ta mà rơi một giọt nước mắt!”
Lý trắc phi càng nói càng đau lòng, lại không cầm được nước mắt.
“Hu hu hu, đều là nữ tử, tại sao chỗ nào ta cũng thua Tiêu trắc phi? Nàng ta chẳng những được Thái tử sủng ái mà còn có thể ăn không mập, tại sao ta lại không thể? Ta cũng muốn có dáng người ăn không mập!”
Tố Mai đau lòng, ai mà không muốn dáng người ăn không mập chứ?
Lý trắc phi lau nước mắt, kiên quyết nói.
“Ta không muốn giảm cân nữa! Tố Mai, ngươi đi làm đồ ăn khuya cho ta, ta muốn ăn!”
Tố Mai vẫn còn do dự “Người thật sự không suy nghĩ lại sao? Biết đâu sau này người vẫn còn cơ hội được Thái tử sủng ái?”
Lý trắc phi “Chuyện sau này để sau này nói, bây giờ ta muốn ăn! Ngươi mau đi làm đồ ăn khuya đi!”
Tố Mai hết cách, chỉ đành làm theo.
Kế hoạch giảm cân của Lý trắc phi chưa qua được một ngày đã tuyên bố kết thúc.
……
Sinh thần của Thái hậu sắp đến, Tần hoàng hậu vẫn đang cầu phúc ở chùa Quang Chiếu.
Hoàng đế không có ý định triệu Hoàng hậu về, ông giao việc tổ chức thọ yến cho Huệ phi, Nhàn phi và Ninh phi cùng sắp xếp.
Hành động của Hoàng đế không chỉ tát vào mặt Tần hoàng hậu mà còn giảm bớt quyền lực trong tay Hoàng hậu.
Ba người Huệ phi, Nhàn phi và Ninh phi trở thành công cụ để Hoàng đế chế ngự Hoàng hậu.
Ba vị phi tần không ngại bị lợi dụng, thậm chí còn vui vẻ khi bị lợi dụng, vì đây là cơ hội tốt cho bọn họ.
Ngày xưa Tần hoàng hậu dựa vào Tần gia chống lưng để chỉ huy mọi việc trong hậu cung, không một phi tần nào dám trái ý bà.
Nhưng bây giờ Tần Liệt đã chết, Tần gia chịu tổn thất lớn, Hoàng đế lại tỏ ra bất mãn với Hoàng hậu, Tần hoàng hậu như hổ bị nhổ răng, không còn vốn liếng để kiêu ngạo.
Huệ phi, Nhàn phi và Ninh phi đương nhiên sẽ nhân cơ hội báo thù, trấn áp quyền lực của Hoàng hậu cho đến chết!
Lấy danh nghĩa tổ chức thọ yến, ba vị phi tần giải tán tất cả những người bị Hoàng hậu để lại trong cung, phân công đi các nơi, sau đó âm thầm loại bỏ tất cả những người đó.
Thế cục trong hậu cung hiện giờ thay đổi rất lớn.
Hôm nay Tiêu Hề Hề nhận được thiệp mời, là Nhàn phi mời nàng thưởng hoa, bàn bạc chuyện thọ yến của Thái hậu.
Tiêu Hề Hề kinh ngạc “Thọ yến của Thái hậu thì liên quan gì đến ta?”
Nếu nàng là Thái tử phi, Nhàn phi muốn bàn bạc với nàng còn hiểu được, nhưng hiện giờ nàng chỉ là trắc phi mà thôi, sao đến lượt nàng nhúng tay vào thọ yến của Thái hậu?
Nàng cảm thấy lời mời của Nhàn phi rất kỳ lạ.
Bảo Cầm nói “Nô tỳ đã sai người hỏi thăm rồi, không chỉ có người nhận được thiệp mời của Nhàn phi, mà Cảnh trắc phi, Lý trắc phi và Bạch trắc phi cũng nhận được thiệp mời. Xem ra Nhàn phi có ý định mời cả bốn người qua đó bàn bạc về thọ yến của Thái hậu.”
Buổi tối khi Thái tử tới, Tiêu Hề Hề đưa thiệp mời cho hắn.
“Người thấy thần thiếp nên đi không?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời mà hỏi “Nàng muốn đi không?”
Tiêu Hề Hề lập tức lắc đầu “Không muốn.”
“Tại sao?”
“Thần thiếp không thích ngắm hoa.”
Lạc Thanh Hàn cười như có như không “Nếu Nhàn phi mời nàng ăn tiệc, nàng có thích không?”
Tiêu Hề Hề che mặt “Ây da, người huỵch toẹt thế làm gì?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên vứt thiệp mời sang một bên, ôm nàng vào lòng.
“Nếu nàng không muốn đi, vậy thì đừng đi.”