Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng đế không có thời gian ăn tối, vội vàng rời cung Vân Tụ.

Khi xe ngựa của Hoàng đế đến thái miếu đã là nửa đêm.

Tuy nhiên, đèn đuốc trong thái miếu vẫn sáng trưng.

Cấm vệ và cung nhân thấy Hoàng đế đến, đồng loạt quỳ xuống hành lễ.

Lạc Thanh Hàn đi ngang, bước thẳng vào phòng ngủ của Thái hoàng thái hậu.

Thái y đang nhìn cung nhân đút thuốc cho Thái hoàng thái hậu, thấy Hoàng đế tới, mọi người vội vàng hành lễ.

Lạc Thanh Hàn gọi thái y đến hỏi tình trạng của Thái hoàng thái hậu.

Thái y bẩm báo lại một cách chi tiết.

Sau lần Lạc Diên Chi bắt tay với Thái hoàng thái hậu mưu hại Hoàng đế, Thái hoàng thái hậu chịu đả kích quá lớn, bệnh nặng liệt giường.

Thái y đã tìm mọi cách chữa trị cho bà nhưng tiếc là kết quả không được khả quan cho lắm.

Sức khỏe của bà ngày càng sa sút, bây giờ dầu cạn đèn khô, thời gian không còn nhiều.

Thái y dùng lời lẽ hơi khó hiểu.

Nói trắng ra thì có nghĩa là Thái hoàng thái hậu có thể nhắm mắt xuôi tay bất cứ lúc nào. Bà hy vọng Hoàng đế mau chóng đến gặp bà, tránh bỏ lỡ lần gặp cuối cùng.

Lạc Thanh Hàn yên lặng nghe thái y bẩm báo, cuối cùng phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống.

Đợi người đi hết, trong căn phòng rộng lớn chỉ còn lại Lạc Thanh Hàn và Thái hoàng thái hậu.

Thái hoàng thái hậu ngã bệnh đã lâu, ốm yếu không ra hình dáng, gò má hóp lại, hốc mắt hõm sâu, nước da tái xám, môi khô nhợt nhạt, tóc bạc xơ xác.

Bà dường như đã bị rút hết sức lực, chỉ còn lại một cơ thể teo tóp vô lực.

Lạc Thanh Hàn nhìn bà một lát, trầm giọng gọi bà một tiếng.

“Hoàng tổ mẫu.”

Thái hoàng thái hậu khó nhọc nâng mí mắt, lộ ra đôi con ngươi nâu xám đục ngầu.

Bà nhìn người đứng bên cạnh, mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng cơ thể quá yếu không thể nói rõ ràng.

Lạc Thanh Hàn quỳ một gối, nghiêng người tới gần.

Hắn nghe thấy Thái hoàng thái hậu yếu ớt khàn giọng chậm rãi nói —

“Bệ hạ, xin lỗi.”

Lạc Thanh Hàn hơi giật mình.

Hắn nhìn Thái hoàng thái hậu trước mắt, lẽ nào trước khi chết bà đột nhiên giác ngộ, định hàn gắn quan hệ bà cháu với hắn?

Nhưng hắn nhanh chóng bác bỏ suy đoán này.

Vì Thái hoàng thái hậu chưa từng gọi hắn là bệ hạ.

Lúc có người ngoài, bà thường gọi hắn là Hoàng đế, lúc riêng tư, bà gọi hắn bằng tên.

Lạc Thanh Hàn hỏi “Người đang nói với trẫm sao?”

Thái hoàng thái hậu phớt lờ câu hỏi của hắn, đôi môi nhợt nhạt khép lại mở ra, yếu ớt nói.

“Bệ hạ, xin lỗi, là ta hại chết ngài.”

Lạc Thanh Hàn sững người.

Hắn nhanh chóng nhận ra Thái hoàng thái hậu nhận nhầm hắn thành Thịnh Trường Đế!

Bà đang xin lỗi Thịnh Trường Đế quá cố.

Trong mắt Thái hoàng thái hậu dần ngấn đầy nước “Xin lỗi, ngài đừng trách ta, ta làm tất cả là vì con trai ta, ta làm vậy là để bảo vệ nó.”

Lạc Thanh Hàn không nói nữa, chỉ im lặng nhìn bà.

Thái hoàng thái hậu nghẹn ngào nói “Thật ra ta cũng không muốn hại ngài, dù sao …… dù sao chúng ta cũng đã từng yêu nhau, nhưng ta không còn cách nào khác, nếu ngài không chết, con trai ta sẽ không thể nào đăng cơ xưng đế.”

Bà có tình cảm với Thịnh Trường Đế, nhưng tình cảm ít ỏi giữa hai người không thể sánh với tình mẫu tử giữa bà và Thịnh Vĩnh Đế.

Ý thức của Thái hoàng thái hậu ngày càng mơ hồ.

Bà dường như thật sự nhìn thấy Thịnh Trường Đế, thân thể khẽ run lên, cảm xúc càng kích động hơn.

“Ngài đừng nhìn ta như vậy, ta cũng không muốn, nếu không phải ngài cứ nhất quyết sắc lập Bình An vương làm trữ quân, ta cũng không hạ độc vào thuốc của ngài.”

“Còn đám đạo sĩ kia, ngài thà nghe bọn họ nịnh nọt, cũng không muốn tin ta, mặc cho đám đạo sĩ đó suýt hại chết con trai ta.”

“Là ngài có lỗi với chúng ta trước! Là ngài bất nhân trước, chúng ta mới bất nghĩa!”

……

Lạc Thanh Hàn yên lặng nghe bà nói.

Khi bà ngừng nói, hắn mới chậm rãi hỏi.

“Nói vậy, những gì Thiên Yển chân nhân nói là sự thật, hoàng tổ phụ đúng là bị người và phụ hoàng hại chết?”

Thái hoàng thái hậu như hồi quang phản chiếu, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại.

Nước da của bà thậm chí còn hơi ửng hồng bất thường.

Cuối cùng bà cũng nhìn rõ người trước mặt là ai, vẻ mặt nhất thời trở nên khó coi.

“Sao ngươi lại ở đây?”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Thái y nói người sắp không xong rồi, cho nên trẫm tới gặp người.”

Thái hoàng thái hậu giễu cợt “Ngươi đến gặp ai gia lần cuối sao?”

Lạc Thanh Hàn thẳng thắn thừa nhận “Đúng vậy.”

Thái hoàng thái hậu nghẹn trong lòng, hận thù trong mắt càng lớn.

Không biết bà đang nghĩ gì, khóe miệng chợt nhếch lên, lộ ra nụ cười nham hiểm.

“Ngươi tưởng sau khi ai gia chết, sau này sẽ không còn ai có thể uy hiếp ngươi sao? Ha ha, ngươi quá ngây thơ rồi, dù không có ai gia, vẫn sẽ có người tấn công ngươi. Ông trời sẽ không cho phép một tên súc sinh giết cha giết vua giống như ngươi làm Hoàng đế. Ông trời chắc chắn sẽ giáng báo ứng, ngươi sớm hay muộn cũng sẽ phải trả giá cho việc làm xấu xa của mình!”

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi “Lúc người hạ độc hoàng tổ phụ, có từng nghĩ ông trời sẽ giáng báo ứng không?”

Sắc mặt Thái hoàng thái hậu cứng đờ.

Bà khó tin mở to mắt “Sao ngươi biết ……”

Chưa kịp nói xong, bà đã ngậm miệng lại.

Lạc Thanh Hàn “Vừa nãy người bệnh đến hồ đồ, nói hết mọi chuyện với trẫm, hoàng tổ phụ không phải chết vì bệnh, mà bị người và phụ hoàng hạ độc, người giết vua thật sự là hai người.”

Thái hoàng thái hậu rít lên vặn lại “Ngươi nói bậy! Ai gia chưa từng làm chuyện như vậy!”

Lạc Thanh Hàn không ừ hử gì về lời phản bác của bà, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

“Đợi người xuống dưới đó gặp hoàng tổ phụ, người có cảm thấy áy náy sợ hãi không?”

Thái hoàng thái hậu giống như con gà trống bị bóp cổ, phút chốc câm lặng.

Bà biết thời gian của mình sắp hết, điều bà sợ nhất bây giờ là sau khi chết phải đối mặt với Thịnh Trường Đế như thế nào?

Thái hoàng thái hậu càng nghĩ càng sợ.

Bà dường như chịu đả kích rất lớn, hơi thở trở nên gấp gáp, khuôn mặt ngày càng đỏ hơn, đôi mắt càng lúc càng mở to, cuối cùng bà trợn mắt bất tỉnh.

Lạc Thanh Hàn đứng dậy mở cửa, nói với thái y đang đợi bên ngoài.

“Thái hoàng thái hậu ngất rồi, khanh vào xem đi.”

Thái y vội vàng vào phòng bắt đầu chữa trị cho Thái hoàng thái hậu.

Các cung nữ thái giám bận rộn chạy tới chạy lui.

Căn phòng đầy mùi thuốc nồng, bầu không khí đè nén u ám.

Lạc Thanh Hàn chắp tay đứng dưới hiên, lặng lẽ nhìn hoa cỏ trong sân, trong lòng đầy giễu cợt.

Hoàng gia bọn họ nhìn thì cao sang phú quý, là nơi mà người trong thiên hạ đều khao khát, vô số người hy vọng kiếp sau có thể đầu thai vào hoàng gia, trở thành thành viên của gia cảnh giàu sang phú quý này.

Không nghĩ tới, ẩn dưới khung cảnh hào hoa đó là xương cốt thối nát.

Phụ tử giết nhau, huynh đệ tương tàn, vợ chồng trở mặt.

Từng chuyện đầy mùi thối nát, thật đáng kinh tởm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK