Hắn lạnh lùng nói.
“Các ngươi sợ Hoàng đế tương lai của Đại Thịnh mang dòng máu ngoại tộc, nhưng Nam Nguyệt người ta lại không sợ.
Phía Nam Nguyệt hoàn toàn không quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, chỉ cần là con do Quý phi sinh ra, bất kể cha ruột của đứa bé là ai, bất kể trai hay gái, bọn họ đều sẵn lòng chấp nhận.
Tuy Quý phi gả cho trẫm, nhưng nàng vẫn là Nam Nguyệt vương, những đứa con do nàng sinh ra đều có quyền kế thừa vương vị.
Dù trẫm có là Hoàng đế Đại Thịnh, cũng không thể ngăn nàng để con mình trở về Nam Nguyệt kế thừa vương vị.”
Các đại thần tức thì lo lắng.
Giống như đi mua đồ vậy.
Bọn họ nhìn thấy một món trang sức đắt tiền trên kệ, nhưng vì nhiều nguyên nhân lại do dự không mua. Sau đó, đột nhiên có người chen ngang, không hề trả giá đã trực tiếp mua món trang sức đó.
Ai có thể chịu được chứ?
Bắt buộc phải mua!
Phùng các lão gấp gáp nói “Bệ hạ, hoàng tử công chúa của Đại Thịnh chúng ta sao có thể giao cho nước khác? Chuyện này tuyệt đối không được!”
Bốn đại thần Nội các khác cũng đồng tình.
“Xin bệ hạ nhất định phải ngăn Quý phi đưa con đến Nam Nguyệt!”
Lạc Thanh Hàn ngửa người ra sau, bình tĩnh nhìn bọn họ “Trẫm cũng muốn giữ con lại, nhưng các khanh phải cho trẫm một lý do chính đáng.”
Các đại thần biết Hoàng đế đang ép bọn họ phải đưa ra lựa chọn.
Trong lòng bọn họ than khổ, nhưng ngoài mặt chỉ có thể nhượng bộ.
Phùng các lão “Nếu bệ hạ đã quyết định sắc phong Quý phi làm Hoàng hậu, cho nên con do Hoàng hậu sinh ra sẽ là đích tử. Dù là đích trưởng công chúa hay là đích trưởng hoàng tử, thân phận đều không bình thường, không thể giao cho người khác.”
Lạc Thanh Hàn “Tổ chế Đại Thịnh trước nay luôn lập đích lập trưởng, nếu Quý phi sinh ra đích trưởng hoàng tử, trẫm sẽ lập nó làm trữ quân, đến lúc đó các khanh chắc sẽ không phản đối chứ?”
Các đại thần Nội các nào dám phản đối?
Nếu phản đối, đừng nói là trữ quân, cả đích trưởng hoàng tử cũng sẽ bị người ta cướp đi.
“Bệ hạ anh minh sáng suốt, dù quyết định thế nào cũng đúng đắn, chúng thần không có ý kiến gì.”
Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng hài lòng.
Năm đại thần Nội các bước ra khỏi ngự thư phòng.
Bọn họ đứng ở cửa nhìn nhau rồi cùng cười khổ.
Nếu là lúc Hoàng đế mới đăng cơ, năm người bọn họ chắc chắn sẽ không dễ dàng thuận theo ý muốn của Hoàng đế.
Nhưng bây giờ Hoàng đế nắm giữ đại quyền, đã hoàn toàn ngồi vững ngôi vị.
Một khi chọc hắn tức giận, hắn có thể lật bàn đàm phán trước mặt bất cứ lúc nào, đến lúc đó, mọi người sẽ không được yên ổn.
Những người dám đối đầu với Hoàng đế vào lúc này, hoặc là ngu thật, hoặc là cứng đầu không sợ chết.
Rõ ràng các đại thần Nội các không như vậy.
Sở dĩ bọn họ thỏa hiệp, vì một mặt bọn họ thật sự không muốn hoàng tử công chúa Đại Thịnh bị người khác cướp đi, mặt khác bọn họ bị uy lực của Hoàng đế đàn áp.
Bọn họ không dám chống lại Hoàng đế, chỉ có thể làm theo ý của Hoàng đế.
Phùng các lão lắc đầu “Dù sao ta cũng già rồi, qua vài năm nữa ta cũng nên về quê dưỡng già rồi, triều đình sau này sẽ là thiên hạ của những người trẻ tuổi!”
Nói xong, ông chắp hai tay sau lưng bước xuống bậc thang.
Tiểu thái giám lanh lợi bên cạnh lập tức chạy tới dìu cánh tay Phùng các lão.
“Các lão, ngài đi chậm thôi.”
Bốn đại thần Nội các còn lại cũng thở dài.
Phùng các lão có thể về quê dưỡng già, nhưng bọn họ không thể.
Vừa nghĩ đến tính khí ngày càng khó đoán của Hoàng đế, bốn người cảm thấy rất áp lực, xem ra sau này bọn họ phải kiềm chế hơn, dù thế nào cũng phải sống sót cho đến khi nghỉ hưu mới được.
Năm đại thần Nội các đứng đầu bá quan văn võ.
Nếu các đại thần Nội các đã thỏa hiệp, những người khác chỉ đành chấp nhận thực tế.
Nhưng phía tông thân vẫn còn ý kiến.
Bọn họ biết nhiều hơn triều thần, thế nên có nhiều điều lo lắng hơn.
Tạm không nói đến xuất thân của Quý phi, cứ nói đến chuyện nàng từng có khả năng phạm tội giết vua, sao nàng còn có thể làm Hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ?
Nhưng các tông thân không dám phản đối công khai.
Suy cho cùng, bọn họ đã tận mắt chứng kiến Hoàng đế giế t chết Lâm Nam vương.
Một phiên vương tay nắm binh quyền, Hoàng đế nói giết là giết, càng đừng nói đến tông thân dựa vào ân điển của tổ tiên sống qua ngày, nếu Hoàng đế thật sự muốn giết bọn họ, chẳng phải là chuyện rất dễ dàng sao?
Không ai muốn làm người dẫn đầu, cuối cùng bọn họ quyết định chọn Anh vương.
Trong mắt bọn họ, Anh vương là đại ca ruột của Hoàng đế, tuy trước kia hai người xảy ra nhiều bất hòa, nhưng mấy năm qua mối quan hệ của hai người đã dịu bớt, có vẻ như y được Hoàng đế xem trọng hơn những thân vương khác.
Điều quan trọng là, Anh vương là con ruột của Thịnh Vĩnh Đế, y chắc chắn sẽ không trơ mắt nhìn hung thủ giết hại cha mình ngồi lên ngôi vị Hoàng hậu.
Để y đi thuyết phục Hoàng đế đổi ý là lựa chọn thích hợp nhất.
Vì vậy, sáng sớm hôm nay, các tông thân đã cử ba người lớn tuổi nhất, có vai vế lớn nhất đến phủ Anh vương.
Lạc Dạ Thần vừa ăn sáng xong, đang định dẫn Tiểu Ngố Ngố ra đường dạo phố, thì được báo có khách đến.
Hết cách, y chỉ đành thả đứa con trắng trẻo mũm mĩm của mình xuống rồi đến tiền viện.
Ba người cũng không muốn nói quá rõ, dù sao chuyện này có liên quan đến hai vị Hoàng đế, bọn họ dùng giọng điệu ra vẻ của trưởng bối nói vòng vo, đưa ra nhiều gợi ý tinh tế khác nhau, hi vọng Anh vương sẽ hiểu ý của bọn họ.
Lạc Dạ Thần kiên nhẫn nghe bọn họ nói một lúc lâu, nhưng y không hiểu một từ nào.
Cuối cùng, kiên nhẫn của y cạn kiệt, cau mày nói.
“Các người muốn nói gì thì nói thẳng, bổn vương ghét nhất là người nói úp úp mở mở.”
Sắc mặt ba người cứng đờ, thầm nghĩ Anh vương đúng là ngu ngốc, ám chỉ rõ ràng như vậy mà cũng không hiểu được.
Nhưng dù có ghét đến đâu, bọn họ cũng không dám lộ ra ngoài, chỉ có thể cắn răng tiếp tục ám chỉ.
Lạc Dạ Thần cảm thấy ba ông già này cố tình đến trêu chọc mình.
Y không muốn lãng phí thời gian với ba người này nên lập tức đứng dậy.
“Bổn vương còn có việc phải làm, các người cứ tự nhiên.”
Nói xong y định rời đi.
Ba người lập tức trở nên lo lắng.
Bọn họ vội gọi Anh vương lại.
Lần này bọn họ không dám giấu nữa, trực tiếp nói hết những gì mình biết.
Ban đầu Lạc Dạ Thần thờ ơ ngồi nghe, nhưng khi nghe đến đoạn có liên quan tới Tiêu trắc phi, y không khỏi ngồi thẳng dậy.
Cuối cùng y biết được Quý phi rất có khả năng là Tiêu trắc phi, vẻ mặt của y trở nên vô cùng phức tạp.
Y sớm đã có suy đoán về chuyện này, nhưng đó chỉ là suy đoán, không thể xem là thật.
Không ngờ lúc này lại có người nói y biết, suy đoán của y rất có thể là thật.
Ba người nhìn chằm chằm Anh vương, nhỏ giọng nói.
“Khi đó Tiêu trắc phi mất tích không rõ nguyên nhân, chúng ta nghi ngờ nàng có liên quan gì đó đến cái chết của Tiên hoàng, cả Thái hoàng thái hậu cũng nghi ngờ, nhưng bệ hạ lại đè chuyện này xuống.
Bệ hạ chẳng những không có ý định tra rõ chân tướng cái chết của Tiên hoàng, thậm chí còn muốn Quý phi trở thành Hoàng hậu, chuyện này tuyệt đối không được!
Mong vương gia ra mặt thuyết phục bệ hạ đổi ý, đừng để bệ hạ bị Quý phi mê hoặc tâm trí.”