“Sau này đệ gặp một đạo sĩ, ông ta nói mình tên Không Thiền.”
Tiêu Hề Hề nghe thấy tên này, liền ngẩng đầu hỏi “Sau đó thì sao?”
“Không Thiền nói ông ta biết nơi chôn cất mẫu thân, vừa lúc ông ta cũng đến đó, nên chúng ta kết bạn đi cùng.”
Tiêu Hề Hề “Đệ còn không biết người ta là ai, vậy mà dám đi cùng người ta? Có phải lúc đệ ra ngoài để quên não ở nhà rồi không?”
Sở Kiếm bĩu môi, ấm ức cãi lại.
“Ông ta nói với đệ, ông ta là sư đệ của sư phụ, tức là sư thúc của đệ. Lúc đầu đệ không tin nhưng ông ta kể rất nhiều chuyện về sư phụ. Những gì ông ta nói đều khớp với sư phụ, không sai một chữ nào, nên … nên đệ mới tin.”
Tiêu Hề Hề đỡ trán “Nếu sư phụ có sư đệ thật, sao nhiều năm như vậy sư phụ không nhắc tới lần nào?”
Sở Kiếm “Không Thiền nói ông ta có chút mâu thuẫn với sư phụ, sư phụ có vướng mắc trong lòng nên chưa từng nhắc đến.”
Tiêu Hề Hề “Chuyện này mà đệ cũng tin.”
Sở Kiếm “Ông ta … ông ta nói y như thật vậy.”
Tiêu Hề Hề hít sâu một hơi, tự nhủ đây là sư đệ của mình, không phải nhặt về, không thể đánh chết.
Nàng kìm nén ý định tát vào đầu y, mặt vô cảm hỏi.
“Sau đó thì sao? Ông ta đã làm gì đệ?”
Sở Kiếm tức giận nói “Ông ta bỏ thuốc vào thức ăn của đệ, làm đệ bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, đệ phát hiện mình bị nhốt, các huyệt đạo trên người cũng bị phong ấn, không thể sử dụng nội lực. Đệ hỏi ông ta muốn làm gì? Ông ta nói muốn nhận đệ làm đệ tử.”
Tiêu Hề Hề không ngờ sẽ phát triển như vậy, không khỏi ngẩn ra “Ông ta bỏ thuốc mê làm đệ bất tỉnh chỉ vì muốn nhận đệ làm đệ tử?”
Lạc Dạ Thần “Đầu óc ông ta có vấn đề à?”
Bộ Sanh Yên gật đầu “Cuối cùng chàng nói được một câu tiếng người rồi.”
Lạc Dạ Thần “……”
Sở Kiếm nói tiếp “Đệ đã có sư phụ rồi, sao có thể đổi người khác? Cho nên đệ không đắn đo từ chối ông ta, ông ta nói không cần gấp, bảo đệ từ từ suy nghĩ, sau đó bỏ đi. Mỗi ngày ông ấy bỏ thuốc vào thức ăn của đệ, mỗi lần đệ ăn xong đều ngủ say, mỗi lần tỉnh dậy, đệ lại thấy hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Hẳn là ông ta dẫn theo đệ gấp rút lên đường, nhưng đệ không biết ông ta đưa đệ đi đâu.”
Tiêu Hề Hề mặt không biểu cảm hỏi “Đệ không thể từ chối thức ăn mà ông ta đưa sao?”
Sở Kiếm đáng thương nói “Nhưng đệ đói mà.”
Tiêu Hề Hề “……”
Sở Kiếm “Lúc tỷ đói, tỷ không muốn ăn sao?”
Tiêu Hề Hề không nói nên lời.
Sở Kiếm “Đệ nghĩ cứ thế này cũng không phải là cách. Để tìm cơ hội trốn thoát, đệ giả vờ thỏa hiệp, đồng ý bái ông ta làm sư phụ. Ông ta khá vui vẻ, đặc biệt chuẩn bị một bữa tiệc. Lần này ông ta không bỏ thuốc vào thức ăn, sau khi ăn xong đệ vẫn tỉnh táo. Ngược lại, ông ta vui mừng uống thêm mấy ly rồi say khướt. Đệ lợi dụng lúc ông ta say, lặng lẽ trốn đi. Nhưng đệ chưa trốn được bao xa thì bị ông ta tóm được. Hóa ra ông ta không hề say. Ông ta lừa đệ, muốn thử đệ nhưng đệ không may rơi vào bẫy.”
Lạc Dạ Thần chặc lưỡi “Lão già này thật nham hiểm!”
Sở Kiếm buồn bã “Thì bởi vậy! Ông ta không chỉ nham hiểm mà còn cực kỳ độc ác. Sau khi phát hiện đệ chạy trốn, ông ta tức giận cắt đứt gân tay gân chân của đệ, biến đệ thành kẻ tàn phế. Ông ta nói chỉ cần đệ tàn phế thì đệ sẽ có thể ngoan ngoãn làm đệ tử của ông ta, không thể bỏ chạy nữa.”
Tiêu Hề Hề vốn tưởng Không Thiền nói Sở Kiếm là đệ tử của ông ta chỉ là nói dối gạt người, không ngờ Không Thiền lại nói thật, ông ta thật sự coi Sở Kiếm là đệ tử.
Chẳng qua đầu óc Không Thiền có vấn đề, hành động quá cực đoan, nếu đặt vào xã hội hiện đại, nhất định sẽ bị đưa vào bệnh viện tâm thần điều trị.
Tiêu Hề Hề tò mò “Tại sao ông ta nhất quyết muốn nhận đệ làm đệ tử?”
Sở Kiếm bối rối “Đệ cũng không biết.”
Tiêu Hề Hề “Ông ấy có quan tâm đến thứ gì hay chuyện gì đó không?”
Sở Kiếm cẩn thận suy nghĩ “Ông ta có vẻ rất quan tâm đến sư môn của chúng ta, mỗi khi rảnh rỗi, ông ta đều hỏi chuyện của sư môn, đệ bịa chuyện nói đại, nhưng ông ta phát hiện đệ nói dối, cũng không tức giận.”
Y sụt sịt nói thêm.
“Ông ta lấy lệnh bài sư môn của đệ rồi.”
Lệnh bài Huyền Môn được làm bằng vật liệu đặc biệt, không thể làm giả.
Không Thiền có lẽ đã lợi dụng lệnh bài của Sở Kiếm, đóng giả làm người Huyền Môn, để lấy được lòng tin của Hoàng đế.
Như vậy, Không Thiền rõ ràng là đến vì Huyền Môn.
Sở dĩ ông ta nhắm vào Sở Kiếm, vì Sở Kiếm là người của Huyền Môn.
Nàng không biết Không Thiền có thù oán gì với Huyền Môn.
Tóm lại, nếu ông ta dám ra tay tàn độc với Sở Kiếm, nàng sẽ bắt ông ta phải trả giá.
Tiêu Hề Hề quay lại nhìn Bộ Sanh Yên.
“Vương phi tỷ tỷ, có thể cho ta mượn một người được không?”
Bộ Sanh Yên “Người muốn mượn ai?”
Tiêu Hề Hề “Ta không biết, phiền tỷ gọi hết hạ nhân trong vương phủ tới, ta muốn sàng lọc từng người.”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Cô mượn người của chúng ta lại còn kén chọn? Ai cho cô mặt mũi lớn vậy?”
Bộ Sanh Yên phớt lờ y, gật đầu với Tiêu trắc phi.
“Được.”
Bộ Sanh Yên luôn là một người làm việc nhanh chóng.
Nàng nhanh chóng tập hợp hạ nhân trong phủ, cho Tiêu trắc phi chọn.
Tiêu Hề Hề chắp tay sau lưng, lần lượt đi ngang qua những người đó.
Cuối cùng, nàng dừng lại trước mặt một tiểu tư.
Tiêu Hề Hề “Ngẩng đầu cho ta xem.”
Tiểu tư lo lắng, lòng bàn tay đổ mồ hôi.
Tiểu tư ngẩng đầu, nở nụ cười nịnh nọt.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm mặt tiểu tư một lát, hài lòng gật đầu “Chính là ngươi.”
……
Mỗi sáng Không Thiền đều sẽ vào cung, đến khi mặt trời lặn mới rời cung.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Không Thiền bước ra khỏi cung, dường như ông đang bệnh, liên tục lấy khăn tay che miệng mũi, thỉnh thoảng cúi đầu ho nhẹ.
Xa phu đỡ ông lên bước lên xe ngựa.
Xa phu quất roi đánh xe đi.
Cỗ xe ngựa vẫn chạy vững vàng trên đường.
Cỗ xe ngựa rẽ qua vài con đường, vừa đi qua một con đường hẹp, đột nhiên một cỗ xe chở đầy đá lao thẳng tới!
Hai bên đều có nhà, xe ngựa Không Thiền đang ngồi không cách nào tránh, nên va chạm với xe ngựa đối diện.
Những tảng đá lớn lăn ra, đập nát cả hai cỗ xe ngay tức thì, cả người trên xe cũng bị chôn vùi dưới những tảng đá.
Quan sai ở phủ Kinh Triệu vội vã chạy đến khi nhận được báo án.
Bọn họ dỡ bỏ những tảng đá, đào những người bị chôn vùi bên dưới.
Tổng cộng có ba người, trong đó hai người đã chết.
Chỉ có một người vẫn còn sống.
Hắn được đưa về phủ Kinh Triệu điều trị.
Sau khi hắn tỉnh, Mai Quảng Đào hỏi về vụ án.
Hắn nói mình là xa phu, mỗi ngày phụ trách đưa đón Không Thiền đạo trưởng đi về giữa hoàng cung và Tam Thanh Quan.