Tối nay vừa lúc đến lượt Huệ phi.
Vốn Huệ phi muốn dẫn con trai đến thăm Hoàng đế, nhân cơ hội này cho con trai tạo cảm giác hiện diện trước mặt ông.
Nhưng nghĩ lại vẫn thôi.
Chăm sóc người bệnh không phải việc dễ dàng, một mình bà khổ là được, không cần bắt con trai cũng chịu khổ.
Suy cho cùng chỉ vì bà không đành lòng.
Hoàng đế vì muốn điều tra kẻ chủ mưu vụ hành thích, ông đã thanh trừng toàn bộ Cấm vệ quân.
Đặc biệt là số cấm quân vốn được phân công canh giữ gần thành lâu nhưng đột nhiên bị điều đi, Hoàng đế ra lệnh gi.ết chết, không còn ai sống sót.
Cả thống lĩnh Cấm vệ quân cũng bị cách chức.
Kết quả vị trí thống lĩnh Cấm vệ quân bị bỏ trống.
Hoàng đế lựa chọn trong số các tướng quân, cuối cùng chọn được Trung Võ tướng quân Tiêu Lăng Phong đảm nhận chức vụ.
Lúc Huệ phi đến cung Vị Ương, tình cờ thấy Tiêu Lăng Phong đang rời khỏi tẩm điện.
Tiêu Lăng Phong vừa mới được lên chức thống lĩnh Cấm vệ quân, tinh thần đang phấn chấn, thấy Huệ phi tới lập tức dừng lại chắp tay hành lễ.
“Mạt tướng bái kiến Huệ phi nương nương.”
Huệ phi không quen ông, chỉ khẽ gật đầu rồi đi ngang qua.
Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lăng Phong mặc quan phục mới đi nhậm chức.
Tuy thống lĩnh Cấm vệ quân là chức tứ phẩm, nhưng lại là quan viên thân cận của Hoàng đế, chịu trách nhiệm an toàn cho Hoàng đế, không phải người mà Hoàng đế tín nhiệm thì không thể nắm giữ chức vụ quan trọng này.
Nhưng mọi người đều biết, con gái lớn của Tiêu Lăng Phong là trắc phi của Thái tử nên ông cũng coi như là người của phe Thái tử.
Lúc này Hoàng đế lại trọng dụng Tiêu Lăng Phong khiến người khác khó hiểu.
Nói là muốn phế Thái tử nhưng lại trọng dụng người thuộc phe Thái tử.
Nói là giữ Thái tử, nhưng vẫn mãi không gọi Thái tử về.
Mọi người thầm cảm thán trong lòng.
Đúng là lòng vua khó đoán mà!
Lạc Dạ Thần mang theo quà và dẫn thái y đến phủ Định Viễn Hầu.
“Hầu gia, đây là dược liệu và thuốc bổ mà Huệ phi nhờ ta mang đến cho Bộ cô nương, tuy không nhiều nhưng có hiệu quả tốt cho người bị thương, tất cả đều được Huệ phi cẩn thận lựa chọn, đây là tâm ý của Huệ phi, hy vọng người nhận nó.”
Định Viễn Hầu “Huệ phi nương nương có lòng rồi, phiền vương gia thay ta cảm tạ nương nương.”
Lạc Dạ Thần “Ta còn dẫn theo thái y giỏi chữa gãy xương, có thể cho thái y đến khám cho Bộ cô nương không?”
“Đã phiền vương gia nhọc lòng, mời đi theo ta.”
Định Viễn Hầu tự mình dẫn đường, dẫn thái y và Lạc Dạ Thần tới hậu viện.
Theo lý mà nói, Lạc Dạ Thần là nam nhân bên ngoài không thể tùy ý đến hậu viện của hầu phủ, nhưng y là vị hôn phu của Bộ Sanh Yên, được coi là một nửa người của hầu phủ, dẫn y đến thăm Bộ Sanh Yên cũng không sao.
Vì bị thương nên Bộ Sanh Yên trông yếu hơn bình thường rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, chân phải nẹp một tấm gỗ, trên người quấn một lớp băng dày.
Nàng đang nằm trên giường, được thái y chẩn đoán chữa trị.
Kết quả chẩn đoán của thái y cũng tương tự như đại phu trong phủ.
Bộ Sanh Yên bị gãy chân phải, lưng bị mũi tên làm xước, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng phải nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sau khi thái y kê đơn thì được mời sang phòng bên nghỉ ngơi.
Định Viễn Hầu không đi, cứ đứng ở đó.
Tuy con gái ông đã đính hôn với Lạc Dạ Thần nhưng hai người vẫn chưa chính thức thành thân, vẫn chưa thể xem là phu thê thật sự.
Vì thanh danh của con gái, ông không thể để con gái ở riêng với Lạc Dạ Thần.
Lạc Dạ Thần không giỏi quan tâm người khác, lúng túng một hồi mới khô khan nói một câu.
“Vết thương của muội còn đau không?”
Bộ Sanh Yên cũng không thoải mái lắm “Không đau nữa.”
Lạc Dạ Thần nói “Vậy … vậy thì tốt.”
Một lúc sau y mới nói tiếp.
“Cảm ơn muội đã cứu ta.”
Nói đến chuyện này, Bộ Sanh Yên liền tức giận, nàng mỉa mai cười nói.
“Dù không có ta thì ngài cũng không chết, dù sao ngài cũng có giáp kim tơ mềm bảo vệ.”
Lạc Dạ Thần cười khan “Giáp kim tơ mềm chỉ có thể bảo vệ cơ thể của ta, không thể bảo vệ đầu và tay chân, lỡ như đám thích khách chém đầu ta, dù ta có mặc mười áo giáp cũng vô dụng.”
Những lời này làm Bộ Sanh Yên thấy dễ chịu hơn.
Nàng muốn hỏi chuyện hủy hôn, nhưng thấy phụ thân đang đứng bên cạnh, nàng không thể mở miệng, chỉ đành nhìn xuống hoa văn trên chăn.
Vẻ mặt tập trung như đang cố dùng ánh mắt chọc thủng đường thêu trên chăn.
Lạc Dạ Thần chuyển lời cảm ơn của Huệ phi đến Bộ Sanh Yên.
Bộ Sanh Yên lơ đãng trả lời hai tiếng.
Thấy nàng ốm yếu bơ phờ, Lạc Dạ Thần biết điều nói “Muội nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước, hai ngày nữa ta lại đến thăm muội.”
Chiều hôm đó, Lạc Dạ Thần đến hoàng lăng.
Hoàng lăng là nơi hẻo lánh vắng vẻ, thường rất ít người đến đây.
Lạc Dạ Thần chỉ đến một lần.
Lúc Tiên hoàng qua đời, y đi theo rất nhiều người đến đây khóc tang cho Tiên hoàng, lúc đó y còn nhỏ, hình ảnh hoàng lăng trong ký ức đã không còn rõ ràng.
Lạc Dạ Thần nói với Ngọc Lân vệ đang canh giữ cổng vào hoàng lăng.
“Thái tử và Tiêu trắc phi đâu? Dẫn ta tới đó.”
Một Ngọc Lân vệ dẫn Lạc Dạ Thần vào trong, dừng trước lối vào Tĩnh Tâm Uyển.
Ngọc Lân vệ vào trong thông báo, sau khi được Thái tử đồng ý, Lạc Dạ Thần mới được phép vào.
Trong sân, Tiêu Hề Hề đang ngồi dưới hiên cho mèo ăn.
Sau nhiều ngày cho ăn, lũ mèo hoang đó dần nới lỏng cảnh giác với nàng, lúc này có vài con mèo hoang đang ăn đồ trong bát.
Trong số đó, mèo vàng có thân hình tròn trịa nhất là ăn nhiều nhất.
Tiêu Hề Hề giơ tay vu.ốt ve mèo vàng, cảm thấy rất vui vẻ.
Khi thấy có người lạ bước vào sân, lũ mèo hoang lập tức ngừng ăn, lùi lại hai bước vào tư thế phòng thủ.
Chỉ có mèo vàng là không cử động, vẫn tập trung ăn.
Tiêu Hề Hề vừa vu.ốt ve mèo vừa thản nhiên nói “Vương gia tới gặp Thái tử phải không? Thái tử ở trong phòng, ngài tự vào đi.”
Lạc Dạ Thần đứng im trước mặt nàng “Ta tới tìm cô.”
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên.
“Ngài tìm ta làm gì?”
Lạc Dạ Thần ho nhẹ, giả vờ nói.
“Không phải trước đây cô nói cô nợ ta một ân tình sao? Vừa hay ta có chuyện cần cô giúp.”
Tiêu Hề Hề ra hiệu cho y nói nghe thử.
Lạc Dạ Thần nhìn quanh, xác định Thái tử không ở gần đây, sau đó hạ giọng nói.
“Bộ Sanh Yên vì cứu ta mà bị thương, gần đây phải ở nhà dưỡng thương, ra ngoài không tiện. Ta sợ muội ấy ở nhà lâu sẽ chán nên muốn tặng vài cuốn truyện cho muội ấy giết thời gian. Ta không hiểu lắm mấy cuốn truyện mà các nữ tử thích đọc nên nhờ cô cho ý kiến.”
Y nhớ đến sở thích đặc thù của Tiêu Hề Hề, lập tức nhấn mạnh.
“Nhân vật chính nhất định phải là người, một nam một nữ, tốt nhất không nên quá mức gợi tình!”
Tiêu Hề Hề nhăn mặt “Không phải yêu cầu của ngài quá cao rồi sao? Ngài sàng lọc thế này thì ta không còn truyện nào để coi nữa.”
Lạc Dạ Thần “……”