Dù con mèo mập này ị trên giường cũng sẽ có người dọn, liên quan gì đến bọn họ?
Vì thế Sở Kiếm bỏ ý định đuổi mèo vàng đi, buông kiếm xuống, yên tâm nằm ngủ.
Mèo vàng nhìn chằm chằm hai con người đang ngủ trước mặt.
Sau một lúc, nó sải bước vào giữa hai con người nằm xuống.
Nó mập đến mức khi nằm xuống trông như một cái bánh mèo lớn, may mà giường đủ rộng, khoảng cách giữa Sở Kiếm và Phương Vô Tửu rất xa, đủ cho bánh mèo dang rộng chân tay.
Hai người một mèo yên bình hòa thuận trải qua một đêm.
Phòng bên kia, sau khi Tiêu Hề Hề uống thuốc, cuối cùng không còn nôn mửa tiêu chảy, nhưng dạ dày vẫn rất khó chịu.
Nàng cuộn tròn trong vòng tay Lạc Thanh Hàn, má áp chặt vào ngực hắn.
Lạc Thanh Hàn vuốt nhẹ lưng nàng.
Tiêu Hề Hề r.ên rỉ “Ta khát.”
Lạc Thanh Hàn tự mình xuống giường rót nước nóng cho nàng.
Tiêu Hề Hề uống nước nóng, lại co rúm vào vòng tay hắn, vòng tay qua cổ hắn.
Nàng cảm thấy tư thế này có cảm giác an toàn, khiến nàng rất an tâm.
Đến gần sáng nàng mới ngủ được.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng đã ngủ nên nhẹ nhàng buông nàng ra, lặng lẽ đứng dậy.
Hắn sang phòng bên cạnh tắm rửa thay y phục rồi nói với Bảo Cầm.
“Dạ dày của Quý phi không khỏe, bữa sáng thanh đạm một chút, nấu cháo kê bồi bổ dạ dày cho nàng. Khi trẫm không ở đây, để ý đến nàng, không cho nàng ăn mấy thứ linh tinh.”
Bảo Cầm liên tục gật đầu đáp lại.
Thật ra, hôm nay Lạc Thanh Hàn không muốn thượng triều, hắn muốn ở đây với Hề Hề, nhưng sứ đoàn nước Thiên Đảo đến, hắn đành phải đi lộ mặt một chút.
Sứ đoàn có hơn trăm người, nhưng có thể vào cung chưa đến mười người.
Dẫn đầu sứ đoàn gồm Khu mật sứ Quản Doanh, Tam công chúa Y Mỹ và tiểu hoàng tử Y Châu.
Quản Doanh là người duy nhất trong sứ đoàn có thể nói tiếng phổ thông Đại Thịnh, đương nhiên phụ trách đảm nhận giao lưu với Hoàng đế Đại Thịnh.
Tam công chúa Y Mỹ không hiểu họ đang nói gì, nhưng nàng có mắt, có thể nhìn.
Nàng vốn hứng thú với các cung điện của vương triều Đại Thịnh, vừa đi vừa nhìn xung quanh, nhưng sau khi thấy Hoàng đế Đại Thịnh, nàng đột nhiên cảm thấy những thứ khác không còn quan trọng, trong mắt nàng chỉ còn lại Hoàng đế Đại Thịnh.
Nàng mở to đôi mắt đẹp ngấn nước, nhìn vị Hoàng đế cao lớn tuấn tú không chớp mắt.
Trước khi đến đây, nàng nghĩ Hoàng đế Đại Thịnh sẽ là đại thúc trung niên bốn mươi tuổi giống cha nàng.
Nhưng nàng không ngờ Hoàng đế Đại Thịnh lại tuấn tú đến thế!
Nàng từng thấy rất nhiều mỹ nhân nhưng không ai bắt mắt và ấn tượng như vị Hoàng đế trẻ tuổi trước mặt.
Y Mỹ nhớ lại lời phụ hoàng mẫu hậu đã nói trước khi nàng đi —
Bọn họ hy vọng nhân cơ hội này liên hôn với Hoàng đế Đại Thịnh, tăng cường mối bang giao hai nước.
Khi đó, Y Mỹ rất không vui, thậm chí còn cảm thấy vô cùng ghê tởm, nàng cảm thấy thay vì gả cho một đại thúc trung niên béo phì như phụ hoàng, nàng thà nhảy xuống biển sống cùng thần biển đến hết đời!
Nhưng bây giờ nàng đã thay đổi quyết định.
Nàng thấy liên hôn là một ý rất hay.
Tiểu hoàng tử Y Châu không có nhiều ý nghĩ như tỷ tỷ.
Y im lặng suốt quá trình, không nhìn bậy cũng không cử động, giống như một bức tượng hình người đẹp đẽ tinh xảo.
……
Tiêu Hề Hề bị cơn đói réo tỉnh.
Trải qua một đêm nôn mửa tiêu chảy, dạ dày của nàng trống rỗng.
Nàng yếu ớt gọi Bảo Cầm, biểu thị mình muốn ăn.
Bảo Cầm làm theo lời Hoàng đế, nấu một nồi cháo kê đặc.
Thấy Quý phi kêu đói, Bảo Cầm lập tức múc một bát cháo kê nóng hổi đút cho Quý phi.
Sau khi ăn chút gì đó, Tiêu Hề Hề thấy dạ dày dễ chịu hơn một chút.
Lúc này Phương Vô Tửu tới, trong tay cầm một bát thuốc đen xì lớn.
Tiêu Hề Hề vừa thấy thuốc, lập tức lùi lại hoảng sợ hét lên.
“Huynh …… huynh đừng qua đây! Bảo Cầm ngăn huynh ấy lại!”
Bảo Cầm cô nương luôn bảo vệ Quý phi nương nương vô điều kiện giờ đây không làm theo ý nàng.
Bảo Cầm chẳng những không cản Phương Vô Tửu, còn lùi lại hai bước nhường đường cho Phương Vô Tửu.
Tiêu Hề Hề bất bình phàn nàn.
“Bảo Cầm, em không yêu ta nữa sao?!”
Bảo Cầm nghiêm túc nói “Chính vì nô tỳ yêu người nên mới mong người sớm khỏi bệnh, muốn khỏi bệnh thì phải uống thuốc.”
Phương Vô Tửu cười ấm áp, dịu dàng nói “Muội có thể chọn tự mình uống, hoặc có thể chọn ta cưỡng ép đổ vào miệng muội.”
Tiêu Hề Hề “……”
Ác quỷ!
Hai người này là ác quỷ!
Nàng miễn cưỡng duỗi tay cầm bát thuốc.
Bảo Cầm động viên “Cố lên, uống xong có thể ăn mứt trái cây.”
Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu, nhắm mắt tự thôi miên mình đây là trà sữa, đây là trà sữa, đây là trà sữa, sau đó nàng đưa bát lên miệng, một hơi uống hết.
Trời má, đắng quá!
Bảo Cầm nhanh chóng cầm một miếng mứt trái cây nhét vào miệng Quý phi.
Tiêu Hề Hề nhanh chóng ăn mứt trái cây, rồi mở miệng ăn thêm mấy miếng mới miễn cưỡng át đi vị đắng.
Phương Vô Tửu đang muốn quay người rời đi, thì bị Tiêu Hề Hề ngăn lại.
“Chờ đã.”
Phương Vô Tửu dừng lại, cười nhìn nàng “Nương nương còn gì dặn dò?”
Tiêu Hề Hề sai người mang y phục nàng mặc hôm qua đến, lấy ra một túi thơm.
“Đại sư huynh, huynh giúp ta kiểm tra viên thơm bên trong, ta nghi ngờ trong viên thơm có độc.”
Phương Vô Tửu cầm túi thơm, đổ hai viên thơm bên trong ra ngửi một chút, trầm giọng nói.
“Trong đây có thêm xạ hương, xạ hương có mùi thơm tự nhiên, nhiều người dùng nó chế thành viên thơm, nhưng nếu uống nó sẽ gây tiêu chảy nhức đầu, nặng hơn có thể hôn mê.”
Tiêu Hề Hề “Hôm qua lúc Anh vương phi sinh nở, có người hạ độc vào canh nhân sâm của nàng, độc đó chính là xạ hương.”
Phương Vô Tửu “Muội nghi ngờ chủ nhân của túi thơm chính là người hạ độc Anh vương phi?”
Tiêu Hề Hề gật đầu.
Đêm qua tên trộm được giải đến phủ Kinh Triệu thẩm vấn, tin rằng sẽ sớm có đáp án.
Phương Vô Tửu “Một khi Anh vương phi xảy ra chuyện, Anh vương nhất định sẽ không ngồi yên, đến lúc đó thế cục trong triều nhất định sẽ loạn.”
Tiêu Hề Hề “Cho nên chúng ta phải nhanh chóng bắt được hung thủ đứng sau.”
Phương Vô Tửu quá hiểu vị sư muội này, mơ hồ đoán được nàng đang nghĩ gì, liền cau mày nói.
“Muội không được làm bậy.”
Tiêu Hề Hề cười nói “Yên tâm, tình thế còn chưa đến mức đó, ta sẽ không làm bậy.”
Phương Vô Tửu “Bây giờ nhiệm vụ quan trọng nhất của muội chính là an tâm dưỡng thương, những chuyện khác có thể giao cho bọn ta.”
Tiêu Hề Hề gật đầu “Ta biết rồi.”
Nàng ngừng một chút, rồi nói sang chuyện khác.
“Hoàng thượng phái người đến núi Hóa Phúc truy tìm tung tích của Uất Cửu. Kết quả không tìm được Uất Cửu, mà phát hiện một thôn làng ở núi Hóa Phúc bị tàn sát, cuối cùng toàn bộ thôn làng bị thiêu rụi. Ta luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó mờ ám. Bây giờ ta không tiện đi xa, muốn nhờ Nhị sư huynh hay Tam sư huynh đến thôn Đại Phúc một chuyến, xem thử trong thôn đó xảy ra chuyện gì.”
Nếu không làm rõ chuyện này, trong lòng nàng sẽ thấy bất an.
Đây là một loại trực giác.
Vô số kinh nghiệm trước đó nói với nàng, nghe theo trực giác của mình là không sai.
Phương Vô Tửu gật đầu nói “Chuyện này ta sẽ thu xếp.”