Nếu Tiêu Hề Hề đồng ý dẫn hắn đến phái Huyền Môn ngay, hắn ngược lại sẽ nghi ngờ nữ nhân này có phải muốn nhân cơ hội mưu đồ bất chính không.
Kế đó, hắn nghe Tiêu Hề Hề nói.
“Nếu Điện hạ cần giúp đỡ, không cần đến phái Huyền Môn, chỉ cần tìm thần thiếp là được rồi, thần thiếp sẽ cố gắng hết sức giúp người đạt được nguyện vọng.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chằm chằm một lúc mới hỏi “Nàng còn bùa hộ thân không?”
“Bây giờ không có, nếu Điện hạ cần, thần thiếp sẽ về làm cho người.”
“Ừm, ta muốn hai lá bùa hộ thân.”
“Không thành vấn đề.”
Chủ đề kết thúc, hai người rẽ về hai hướng.
Lạc Thanh Hàn đến thư phòng, hắn là Thái tử, mỗi ngày có rất nhiều chuyện cần làm.
Tiêu Hề Hề dẫn Bảo Cầm về điện Thanh Ca.
Bảo Cầm chỉ huy các cung nữ lục tung mấy cái rương tìm y phục.
Tiêu Hề Hề làm xong hai lá bùa hộ thân, thì liền trở lại trạng thái cá muối thường ngày, nằm liệt trên ghế sập êm ái, đôi chân gác trên thành ghế, nhẹ nhàng đung đưa.
Nàng ôm cái bát lớn trong lòng, trong bát đựng trái cây được cắt nhỏ.
Nàng vừa múc một muỗng trái cây cho vào miệng, vừa hỏi.
“Các người đang tìm gì vậy?”
Bảo Cầm nói “Ngày mai người phải tham dự thọ yến, nô tỳ đang tìm y phục thích hợp cho người.”
“Những bộ y phục ngày thường ta mặc cũng rất đẹp mà.”’
“Không được, người vào cung đã nửa năm, chưa từng công khai lộ diện ở bất cứ đâu, ngày mai là lần đầu lộ diện, hơn nữa còn là xuất hiện cùng Thái tử Điện hạ, vinh dự này không phải phi tần nào cũng tùy tiện có được, người nhất định phải ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp, làm mọi người phải nhớ tới người, mấy bộ y phục ngày thường đó quá bình thường, nô tỳ phải chuẩn bị cho người một bộ y phục khiến ai nấy đều lóa mắt!”
Tiêu Hề Hề không quan tâm mình ăn diện ra sao, nàng chỉ muốn ăn no ngủ say mặc ấm là được rồi.
Cá muối mà, không có đặc điểm nào khác, chỉ là rất dễ nuôi.
Bảo Cầm không dễ gì mới tìm được một bộ váy tử tế, chợt nhớ ra một chuyện khác.
“Tiểu chủ, người đi tham dự thọ yến của Hoàng hậu nương nương đó, đã chuẩn bị lễ vật gì chưa?”
Tiêu Hề Hề không chắc chắn nói “Chắc là phải tặng rồi.”
Bảo Cầm gấp gáp “Ngày mai đã là thọ yến rồi, người còn chưa chuẩn bị gì hết, lúc này đi đâu tìm lễ vật thích hợp đây?”
Bảo Cầm thấy Tiêu Hề Hề vẫn còn đang ăn, không khỏi lên bài ca thán “Đã là lúc nào rồi, người còn có tâm trạng ăn uống nữa? Người mau nghĩ xem phải nên tặng lễ vật gì mới đúng chứ?”
“Nếu là quà chúc thọ, vậy cứ tặng đào trường thọ thôi, ngày mai em cho người làm một giỏ đào trường thọ, ta tặng cho Hoàng hậu nương nương là được rồi.”
Bảo Cầm không thể tin được “Người ta tặng đều là trân bảo quý hiếm, người chỉ tặng một giỏ đào trường thọ?”
Tiêu Hề Hề thành thật hỏi lại “Không được sao?”
Bảo Cầm tức muốn xỉu ngang “Đương nhiên là không được! Người ta là Hoàng hậu nương nương tôn quý, người làm sao có thể tặng thứ lễ vật đơn giản như đào trường thọ được? Nếu để người khác biết sẽ bị cười đến rụng răng luôn đó!”
“Nếu không tặng đào trường thọ, vậy tặng một bát mì trường thọ đi.”
“Không thể được!”
“Hay là làm một cái bánh lớn, viết tám chữ Hoàng hậu nương nương sinh thần vui vẻ lên đó.”
Bảo Cầm gần như tuyệt vọng “Người không thể nghĩ cái gì khác ngoài việc ăn sao?”
Tiêu Hề Hề nhăn mặt khổ não.
Ngoài ăn ra thì nàng không còn nghĩ gì được nữa.
Chủ tớ hai người nghĩ một hồi lâu, nhưng không thể đưa ra giải pháp phù hợp.
Cuối cùng Tiêu Hề Hề vỗ tay, quyết định dứt khoát.
“Ta mệt rồi, đi ngủ đã!”
Sau đó nàng quấn người trong ổ, ngủ vô cùng ngon lành.