Lý do ông thiên vị Cừu Lỗi, một là vì Cừu Lỗi rất giống ông lúc còn trẻ, hai là vì lúc nhỏ sức khỏe Cừu Lỗi không tốt.
Cừu Lỗi bị sinh non, mới sinh ra đã ốm yếu, đại phu nói nó có thể không sống được lâu.
Trần Lưu vương lo đứa con trai thứ hai của mình sẽ chết sớm, nên cố ý giữ nó bên mình, tự tay nuôi dưỡng trưởng thành.
Tình cảm hình thành cũng do lâu ngày ở chung.
Thời gian ông ở bên đứa con trai thứ hai còn nhiều hơn cả hai người con trai kia cộng lại, vì vậy tình cảm ông dành cho đứa con trai thứ hai cũng nhiều hơn hai người con trai kia.
Ông biết tính cách của Cừu Lỗi, Cừu Lỗi tự phụ phô trương, từ nhỏ ngang ngược thành thói, nhất định không cam lòng khuất phục dưới người khác, cho nên ông mới nghĩ đến việc lập Cừu Lỗi làm vương thế tử.
Nào ngờ sau khi gửi tấu chương xin sắc lập vương thế tử đi, lại không hề nhận được hồi âm.
Mà lúc này Thái tử đến quận Trần Lưu.
Trần Lưu vương không rõ ý của Hoàng đế, chỉ có thể án binh bất động, xem Thái tử muốn làm gì trước.
Trần Lương vương thu lại ý nghĩ, nhẹ giọng nói “Nghe nói con khiêu khích Thái tử trong tiệc tẩy trần?”
Nhớ lại cảnh mình thua Thái tử, Cừu Lỗi không khỏi có hơi bực bội, khịt mũi nói “Cũng không phải khiêu khích gì, con chỉ muốn so tài với ngài ấy một chút thôi.”
“Con phải tỏ thái độ tốt với Thái tử một chút, dù không thể lấy lòng, chí ít cũng không thể đắc tội.”
Cừu Lỗi nghe vậy mất kiên nhẫn, y nói “Con biết rồi, người đừng quản những chuyện này nữa, người chỉ cần an tâm dưỡng bệnh là được rồi.”
Trần Lưu vương quay sang nói sang chuyện khác.
“Chuyện của Vinh cơ, con đã biết chưa?”
Cừu Lỗi khó hiểu “Biết gì cơ? Không phải Vinh cơ bệnh nên mới bị đuổi đi sao?”
Trần Lưu vương nhìn y chằm chằm, không nói nữa.
Cừu Lỗi bị nhìn có hơi chột dạ, y tránh ánh mắt của phụ vương, nhỏ giọng lẩm bẩm “Phụ vương sao lại nhìn con như vậy? Người có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi.”
Trần Lưu vương “Chuyện của Vinh cơ, duy nhất lần này, ta không muốn thấy chuyện tương tự xảy ra lần nữa.”
Cừu Lỗi nghe vậy lập tức xù lên.
Y nhảy dựng lớn tiếng nói “Phụ vương nói vậy là ý gì? Lẽ nào người nghi ngờ con ra tay sao?”
Trần Lưu vương “Ta không quan tâm con làm gì, chuyện này kết thúc ở đây, ta đã phái người đưa Vinh cơ đi, ta cũng đã an ủi A Thịnh rồi, con không cần làm những chuyện dư thừa.”
Đôi mắt ông dường như có thể nhìn thấu mọi thứ, có thể nhìn rõ những tâm tư vòng vo trong lòng Cừu Lỗi.
Cừu Lỗi có hơi hoảng loạn.
Mà y càng hoảng, thì càng lớn tiếng “Tin hay không tùy người, con không làm gì cả, người đừng nghe người khác ly gián!”
Trần Lưu vương còn muốn nói gì đó, nhưng lúc này đột nhiên ho khan, sắc mặt ngày càng khó coi.
Cừu Lỗi thấy vậy, mặc kệ tức giận gì đó, vội vàng vuốt lưng nhuận khí cho ông.
Cơn ho dần ngừng lại, Trần Lưu vương mới nói tiếp, giọng hơi run run “Ngôi vị vương thế tử, ta sẽ cố gắng giúp con giành lấy, con đừng … đừng làm những chuyện đó nữa, chúng nó dù gì cũng là huynh đệ ruột thịt của con.”
Cừu Lỗi bĩu môi “Con biết rồi.”
Trần Lưu vương “Còn đại nha hoàn bên cạnh con, không thể giữ lại.”
“Vâng, con sẽ xử lý nàng ta.”
Trần Lưu vương lại dặn dò thêm vài câu, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Cừu Lỗi đỡ ông nằm xuống, đắp chăn cho ông, nhỏ giọng nói “Người nghỉ ngơi cho tốt, lần sau con lại đến thăm người.”
Trần Lưu vương không còn sức để nói, chỉ khẽ ậm ừ.
Cừu Lỗi vừa trở về phòng, đã sai người gọi đại nha hoàn bên cạnh tới.
Chiều hôm đó, nha hoàn này ăn trộm đồ của chủ nhân, sau khi bị phát hiện không còn mặt mũi gặp ai, đã treo cổ tự tử trong phòng riêng.
Thi thể được lặng lẽ chuyển ra ngoài ngay trong đêm, rất ít người trong vương phủ biết chuyện này.
Ngày hôm sau, Cừu Lỗi vẫn đến võ đài như thường lệ.
Ngày đông lạnh giá, y chỉ mặc lớp áo mỏng, dáng người cao lớn, giương cung bắn tên, ngắm vào bia trước mặt.
Ngón tay buông lỏng, mũi tên rời cung, xuyên qua không khí đâm thẳng vào bia.
Mũi tên chuẩn xác trúng vào hồng tâm.
Võ tướng bên cạnh lập tức vỗ tay tán thưởng.
“Kỹ thuật bắn cung của Nhị công tử ngày càng giỏi!”
Cừu Lỗi bắn thêm mấy mũi tên, đáng tiếc mấy mũi tên tiếp theo đều không trúng hồng tâm, nhưng cách hồng tâm rất gần.
Chuyện này làm Cừu Lỗi hơi bực bội.
Y ném cung tên đi, lạnh lùng nói “Phía Cừu Viễn thế nào rồi?”
Dù Cừu Viễn là huynh trưởng của y, nhưng y luôn gọi bằng tên.
Đối với huynh trưởng thoạt nhìn nhân hậu độ lượng này, Cừu Lỗi không có ý định tôn trọng gã, rõ ràng phụ vương đã quyết định trao ngôi vị vương thế tử cho y, nhưng Cừu Viễn cứ muốn tranh giành với y.
Võ tướng bên cạnh nói thật “Phía Đại công tử gần đây rất yên tĩnh, mọi chuyện cũng không khác thường ngày là bao.”
Cừu Lỗi hỏi “Gã không đi tìm Thái tử sao?”
Võ tướng lắc đầu “Không có, gần đây Đại công tử rất ít ra ngoài, ngược lại Tam công tử thường xuyên đi tìm Thái tử, nghe nói Thái tử giao cho Tam công tử việc giám sát xây lăng mộ, hẳn là Tam công tử rất được Thái tử tín nhiệm.”
Cừu Lỗi cười lạnh “Ta quá xem thường y rồi, thế mà đi ôm đùi Thái tử đùi.”
Võ tướng thận trọng nói “Lỡ Thái tử muốn ủng hộ Tam công tử làm vương thế tử, há chẳng phải người lại có thêm một kẻ địch sao?”
Sắc mặt Cừu Lỗi trầm xuống “Tiếp tục cho người theo dõi Cừu Thịnh.”
“Vâng!”
Cừu Lỗi rất bực mình, theo y thấy, Cừu Thịnh là người vô dụng nhất trong ba huynh đệ, giải quyết Cừu Thịnh là chuyện dễ dàng nhất, thế nên y đã lợi dụng Vinh cơ gài bẫy muốn hủy hoại thanh danh của Cừu Thịnh, khiến Cừu Thịnh mất đi tư cách tranh đoạt ngôi vị vương thế tử.
Nhưng kết quả nằm ngoài dự đoán của y.
Cừu Thịnh chẳng những không mắc bẫy, còn nhân cơ hội ôm đùi Thái tử.
Vốn Cừu Lỗi có thể tập trung đối phó Cừu Viễn, mà bây giờ lại phải phân tâm đề phòng Cừu Thịnh, một kẻ địch chưa giải quyết xong, nháy mắt lại có một kẻ địch khác.
Hơn nữa Trần Lưu vương đã biết chuyện của Vinh cơ, Trần Lưu vương nhất định sẽ sai người theo dõi y, trong thời gian ngắn y không thể ra tay với Cừu Thịnh.
Cứ như vậy thì tình thế của y càng trở nên bị động.
Cừu Lỗi càng nghĩ càng thấy bực, y dứt khoát không nghĩ nữa, gọi vài người đến võ đài so tài.
Y muốn trút hết buồn bực vào tỷ võ.
Trong phủ Trần Lưu vương.
Cừu Viễn đang pha trà, gã rót trà nóng đã pha vào tách, đẩy nó sang phía đối diện.
“Tiên sinh, kế hoạch của Vinh cơ thất bại rồi.”
Thanh y lang quân bưng tách trà, nhấp một ngụm, cười nhạt nói “Không sao, dù không có Vinh cơ, cũng không ảnh hưởng đại cục.”
Cừu Viễn rõ ràng rất tin tưởng thanh y lang quân, nghe vậy bèn thả lỏng người, nhưng hàng mày vẫn hơi cau lại.
Thanh y lang quân như thể nhìn ra gã đang nghĩ gì, thản nhiên nói.
“Nếu ngươi không nhẫn tâm, có thể dừng lại bất cứ lúc nào, mọi chuyện tùy ngươi.”
Cừu Viễn nhìn chằm chằm vào tách trà bốc khói trước mặt, chợt mỉm cười.
“Nếu ta đã đi bước đầu tiên, thì sẽ không quay đầu lại.”