Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phấn tùng hương với mùi thơm nồng nàn ập vào người vũ cơ.

Mắt của vũ cơ bị phấn thơm làm mờ, ảnh hưởng đến tầm nhìn của mình.

Tô tài nhân thừa cơ kéo Quý phi bị thương nhanh chóng chạy trốn.

Vũ cơ đuổi theo vài bước, điên cuồng vung đoản đao trong tay.

Tuy nhiên, trong chính điện ngoài Quý phi và Tô tài nhân thì còn có tiếng bước chân của những người khác, trong sự hỗn loạn và ồn ào, vũ cơ nhanh chóng mất đi khả năng phân biệt phương hướng.

Lúc này cấm vệ quân cuối cùng cũng tới.

Thấy một lượng lớn cấm quân xông vào, hai vũ cơ biết thích sát đã thất bại, không thể làm gì được nữa.

Bọn họ lập tức dùng đao kiếm tự sát.

Lúc Tiêu Lăng Phong chạy đến hiện trường thì hai vũ cơ đã chết.

Sắc mặt Tiêu Lăng Phong đăm chiêu, sau khi hỏi rõ mọi chuyện, lập tức sai người đưa thi thể của hai vũ cơ xuống, kiểm tra cẩn thận xem có tìm ra manh mối gì không, đồng thời ra lệnh giam hết nhạc sư vũ cơ trong hành cung.

Ông bước tới trước mặt Quý phi, quỳ một gối thỉnh tội.

“Là thần làm việc bất lực, không phát hiện có thích khách trà trộn vào vũ cơ.”

Tiêu Hề Hề yếu ớt dựa vào giường, cánh tay phải rỉ máu, nửa ống tay áo cũng đẫm máu.

Nàng bây giờ không có tâm trạng truy cứu trách nhiệm, yếu ớt nói.

“Không được tiết lộ chuyện này, tránh gây ra hoảng loạn không đáng có.”

Nếu là bình thường thì không sao, nhưng thích khách lại xuất hiện đúng lúc xảy ra hiện tượng thiên cẩu ăn mặt trời, nếu chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ dấy lên bao nhiêu thị phi.

Tiêu Lăng Phong thận trọng nói “Thần sẽ cố hết sức đè chuyện này xuống, nhưng vừa rồi Tế Vũ cô nương hét rất lớn, cộng thêm chuyện cấm vệ quân bị điều động bất chợt, hẳn là có rất nhiều người ở hành cung biết chuyện có thích khách.”

Tiêu Hề Hề “Cứ cố hết sức, những chuyện khác chờ Hoàng thượng về tính tiếp.”

“Vâng.”

Tiêu Lăng Phong đứng dậy dẫn cấm quân ra ngoài.

Phương Vô Tửu nhanh chóng mang theo hộp thuốc đi tới.

Y quét mắt nhìn quanh, yêu cầu những người không phận sự ra ngoài.

Cảnh phi, Lý phi, Tô tài nhân và Thiệu lương nhân được cung kính mời ra ngoài.

Sắc mặt của bốn người rất khó coi.

Đặc biệt là Tô tài nhân, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, có hơi sợ hãi.

Trong điện.

Bảo Cầm cẩn thận giúp Quý phi cắt tay áo, lộ ra vết thương đầy máu.

Tế Vũ bưng đến một chậu nước ấm, nhúng khăn cho ướt rồi vắt khô, sau đó lau vết máu ở mép cho Quý phi.

Phương Vô Tửu cẩn thận xem xét vết thương, cau mày nói.

“Vết thương khá sâu nhưng may là không sâu đến gân cốt.”

Y hỏi Tiêu Hề Hề thêm vài câu, xác nhận nàng chỉ bị thương ngoài da, không còn triệu chứng nào khác.

Có vẻ như trên mũi tên không có độc.

Tuy nhiên với thể chất đặc biệt của Tiêu Hề Hề, có thể trên mũi tên có độc, nhưng chỉ cần không phải kịch độc thì không có tác dụng.

Chuyện này cứ để bàn sau.

Phương Vô Tửu lấy kim và chỉ tang bạch bì từ trong hộp thuốc.

Tiêu Hề Hề nhìn thấy kim chỉ thì da đầu tê dại, vội nói “Vết thương nhỏ thế này thì không cần khâu đâu nhỉ?”

Phương Vô Tửu từ nhỏ thích nghiên cứu y thuật, Tiêu Hề Hề không hiểu y học, nhưng chưa từng ăn thịt heo cũng đã thấy heo chạy, nàng kể y nghe về một số phương pháp điều trị phổ biến trong xã hội hiện đại, bao gồm cả việc khâu vết thương.

Vết thương được khâu ít khả năng bị rách, có thể lành nhanh hơn.

Phương Vô Tửu được truyền cảm hứng, sau đó tự làm ra kim và chỉ tang bạch bì chuyên dùng để khâu vết thương.

Tang bạch bì có thể dùng làm thuốc, sau khi chế thành sợi tơ có thể khâu vết thương, da thịt của con người có thể hấp thụ, không cần phải cắt chỉ.

Nhưng ở thời đại không có thuốc tê, việc khâu vết thương chỉ đành phải khâu sống.

Cảm giác đau đớn đó chỉ nghĩ thôi cũng khiến ruột gan run rẩy.

Phương Vô Tửu vừa nói vừa xỏ kim.

“Vết thương của muội khá sâu, cần phải khâu lại.”

Tiêu Hề Hề cố trốn tránh “Ta không muốn, ta sợ đau.”

Phương Vô Tửu “Giữ chặt muội ấy lại.”

Bảo Cầm và Tế Vũ mỗi người giữ một bên vai nàng, ngăn cản nàng trốn.

Tiêu Hề Hề điên cuồng đá chân, sợ hãi hét lên.

“Ta không muốn khâu!”

Phương Vô Tửu “Đừng ép ta trói muội lại.”

Tiêu Hề Hề ngừng đá chân, bắt đầu khóc lớn.

Phương Vô Tửu mặc nàng khóc, sau khi dùng rượu khử trùng kim chỉ và vết thương thì bắt đầu khâu vết thương cho Tiêu Hề Hề.

Tổng cộng khâu mười hai mũi.

Để giảm thiểu nỗi đau cho Tiêu Hề Hề, Phương Vô Tửu khâu rất nhanh.

Dù vậy, Tiêu Hề Hề vẫn thấy đau, nước mắt chảy dài trên mặt.

Phương Vô Tửu giúp nàng băng bó vết thương, chậm rãi an ủi.

“Đừng khóc nữa, khâu xong rồi.”

Tiêu Hề Hề khóc nấc lên “Hu hu hu, đau quá!”

Phương Vô Tửu đau lòng khi thấy nàng khóc đáng thương như vậy.

“Muội ngủ một giấc đi, sau khi tỉnh lại sẽ không đau nữa.”

Vết thương của Tiêu Hề Hề còn đau, sao nàng có thể ngủ được?

Nàng ngấn nước mắt nhìn Phương Vô Tửu, vừa nức nở vừa bàn bạc với y.

“Nếu đã khâu vết thương rồi thì đừng bắt ta uống thuốc nữa, được không?”

Phương Vô Tửu xoa đầu nàng, giọng điệu vô cùng dịu dàng nói “Không được.”

Tiêu Hề Hề lập tức khóc lớn hơn.

Tế Vũ bưng chậu nước trong tay đi ra ngoài, khi thấy Tô tài nhân còn đứng ở hành lang, bèn dừng bước.

“Sao Tài nhân vẫn chưa về?”

Các phi tần khác đã về, nhưng Tô tài nhân vẫn chưa đi.

Nàng cứ đứng ở hành lang.

Tiếng khóc của Quý phi truyền đến tai làm cảm xúc nàng dao động.

Lúc này, nàng thấy Tế Vũ bưng chậu nước đầy máu, màu đỏ vô cùng nhức mắt.

Nàng không kiềm được hai mắt đỏ lên, gấp gáp hỏi.

“Ta không yên tâm nên đứng đây chờ, vết thương của Quý phi nương nương thế nào rồi?”

Tế Vũ thấy nàng quan tâm đến Quý phi như vậy, bèn thả lỏng thái độ “Vừa nãy Phương thái y đã băng bó vết thương cho Quý phi nương nương, vết thương hơi sâu nhưng may là không sâu đến gân cốt.”

Nếu gân cốt không sao thì sau này sẽ không cản trở hoạt động bình thường của Quý phi.

Tô tài nhân thấy nhẹ nhõm trong lòng.

“Có thể truyền lời giúp ta được không? Ta muốn vào thăm Quý phi nương nương.”

Tế Vũ “Người chờ một chút.”

Nàng giao chậu nước cho tiểu cung nữ, xoay người đi vào trong.

Tiếng khóc của Tiêu Hề Hề dần ngừng lại.

Nàng dựa vào giường, hai mắt sưng đỏ, khuôn mặt lấm tấm nước mắt, thỉnh thoảng còn nấc lên, mỗi lần nấc, cơ thể nàng còn hơi run rẩy.

Nghe Tế Vũ nói Tô tài nhân cầu kiến, Tiêu Hề Hề nghẹn ngào nói.

“Em bảo Tô tài nhân về đi, bây giờ ta không muốn gặp ai hết.”

Nếu người ngoài thấy bộ dạng này của nàng, chắc chắn sẽ cười chết mất.

Nàng không muốn mất mặt!

Tế Vũ hành lễ, bước ra ngoài.

Tô tài nhân gấp gáp tiến tới.

“Quý phi nương nương nói thế nào?”

Tế Vũ bất đắc dĩ nói “Quý phi nương nương hiện giờ không khỏe, không muốn gặp ai, người vẫn nên về trước đi.”

Tô tài nhân thất vọng, nhưng cũng không lo lắng nữa.

“Vậy ngày khác ta lại tới, ngươi chăm sóc Quý phi nương nương cho tốt, có việc gì cần ta thì cứ nói với ta.”

“Vâng.”

Tế Vũ hành lễ, cung kính tiễn Tô tài nhân đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK