Dù là tướng quân hay binh sĩ bình thường đều nhận được phần thưởng xứng đáng.
Toàn quân rạng rỡ niềm vui.
Sáng hôm sau, Hoàng đế đưa Quý phi về Thịnh Kinh.
Anh vương Lạc Dạ Thần và các đại thần Nội các dẫn đầu quần thần đích thân ra cổng thành nghênh đón thánh giá.
Dân chúng xếp hàng dài hai bên đường chào đón, hô to vạn tuế.
Tiêu Hề Hề vốn đang ngủ say trong xe ngựa, thì bị tiếng hô hoán bên ngoài đánh thức.
Nàng vén chăn ngồi dậy, đẩy nhẹ cửa sổ mở hé, nhìn thấy biển người bên ngoài không khỏi thầm chặc lưỡi.
Đây chính là hình ảnh muôn người đổ xô ra đường.
Thậm chí còn khí thế hơn buổi hòa nhạc của siêu sao mà nàng từng xem ở thế giới hiện đại.
Đoàn xe thuận lợi vào cung.
Lạc Thanh Hàn đưa Hề Hề cung Vân Tụ trước, sau đó đến ngự thư phòng.
Trong thời gian hắn không ở đây, công vụ tồn đọng không ít, tuy có Lạc Dạ Thần và Lệ Khinh Ngôn giúp đỡ, nhưng có vài chuyện phải do chính Lạc Thanh Hàn quyết định.
Trước khi hắn đi, những chuyện đó có thể tạm thời gác lại, bây giờ hắn đã về, đương nhiên phải giải quyết tất cả những công vụ tồn đọng.
Các cung nữ hái giám hầu hạ bên cạnh Hoàng đế nhận thấy rõ ràng, sau khi Hoàng đế trở về, sức lực và tinh thần cả người đã cải thiện rất nhiều, không còn bất ổn, hở tí là tức giận như trước.
Mọi người thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi Lạc Dạ Thần bàn giao công vụ xong, lập tức phủi mông chuồn mất.
Trong khoảng thời gian này, vì giúp Hoàng đế xử lý công vụ, hầu như ngày nào Lạc Dạ Thần cũng đi sớm về muộn, ngày nào cũng phải đối phó với đám cáo già trong Nội các.
Đám cáo già đó rất xảo quyệt, lúc nào cũng nói một nửa giấu một nửa, không bao giờ nói cho rõ ràng, có lúc còn cố tình gài bẫy trong lời nói, dẫn y vào tròng, đã mấy lần suýt đá y xuống mương.
Lạc Dạ Thần phải luôn vắt óc suy nghĩ để đối phó với đám cáo già này, mệt muốn đứt hơi.
Y từng nghĩ làm Hoàng đế là một chuyện vô cùng oai nghiêm, có thể nắm giữ quyền sinh sát của người khác trong tay, muốn làm gì thì làm.
Nhưng bây giờ y chỉ cảm thấy Hoàng đế là công việc không phải dành cho người làm!
Y không chỉ tốn phần lớn thời gian mỗi ngày để giải quyết công vụ, mà còn phải đấu đá với quần thần.
Không có ai thật lòng giúp y, người duy nhất y có thể tin chỉ có chính mình.
Chỉ mới qua mấy ngày, Lạc Dạ Thần đã thấy sức cùng lực kiệt, y thật sự không biết Lạc Thanh Hàn làm sao có thể kiên trì được lâu như vậy?
Lúc về phủ Anh vương, Lạc Dạ Thần thả mình xuống giường êm, không còn sức lực cảm thán.
“May là năm đó người ngồi lên hoàng vị không phải ta.”
Nếu đổi lại là y làm Hoàng đế, y sẽ kiệt sức mà chết.
Bộ Sanh Yên đang may quần áo cho trẻ con, ngẩng đầu lên nhìn y.
“Bây giờ chàng biết làm Hoàng đế không dễ dàng rồi à? Chẳng phải ban đầu chàng luôn đòi tranh giành quyền lực với Thái tử sao?”
Lạc Dạ Thần quay lại nhìn nàng.
“Ta cứ tưởng làm Hoàng đế chỉ cần ra lệnh, nhìn vừa thoải mái vừa oai nghiêm, làm sao ta biết mỗi ngày Hoàng đế phải xử lý nhiều công vụ như vậy?”
Bộ Sanh Yên “Muốn có được quyền lực nhưng không muốn ra sức, làm gì có chuyện dễ ăn như vậy?”
Nàng cắn đứt sợi chỉ trong tay, giũ giũ bộ quần áo nhỏ, đứng dậy đi về phía nôi.
“Qua đây bế Tiểu Ngố Ngô lên giúp ta.”
Lạc Dạ Thần lập tức đứng dậy, chạy tới bế đứa con trai bảo bối của mình lên.
Bộ Sanh Yên mặc bộ quần áo mới may cho con trai, thử so kích cỡ, phát hiện tay áo hơi dài, cần phải sửa lại.
Nàng cởi quần áo mới ra, ngồi xuống chỗ của mình tiếp tục khâu vá.
Lạc Dạ Thần không đặt con trai xuống nôi, mà ôm con trai đi quanh phòng, thỉnh thoảng làm trò hề với con trai, làm con trai bật cười khanh khách.
Trong thời gian này, y bận giúp Hoàng đế xử lý công vụ, thậm chí không có thời gian ôm con trai.
Bây giờ cuối cùng y đã được tự do, y phải ôm cho đủ!
……
Thiên Yển chân nhân được giao cho Hình bộ, Hình bộ Thượng thư Đổng Minh Xuân đích thân thẩm vấn lão.
Lúc đầu, Thiên Yển chân nhân còn có thể nghiến răng không khai, sau đó lão không chịu được nỗi đau do bị tra tấn, lần lượt khai hết kế hoạch của mình trong hai mươi năm qua.
Đổng Minh Xuân dựa trên lời khai của Thiên Yển chân nhân, lập ra một bản danh sách thật dài.
Những người trong danh sách này đều là thành viên quan trọng của Thiên Môn, hoặc những người đã từng giao dịch với Thiên Môn.
Trong số những người này, người có địa vị cao nhất chính là Trưởng công chúa Hoa An.
Sau khi Đổng Minh Xuân lập xong danh sách, ông lập tức trình lên Hoàng đế, thỉnh cầu Hoàng đế ra quyết định.
Lạc Thanh Hàn nhìn năm chữ Trưởng công chúa Hoa An trên danh sách, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.
“Truyền Trưởng công chúa Hoa An vào cung yết kiến.”
Thường công công “Vâng.”
Hắn truyền đạt lại lệnh của Hoàng đế, chốc sau, khẩu dụ được gửi đến phủ của Trưởng công chúa Hoa An.
Lúc Trưởng công chúa Hoa An xuất hiện trước mặt Lạc Thanh Hàn, bà mặc một bộ váy trắng trơn, trên mặt không trang điểm, búi tóc không cài trâm, thậm chí hai bên thái dương của bà đã lấm tấm vài sợi tóc bạc.
Trên mặt bà không còn vẻ kiêu sa cao quý, chỉ có tiều tụy chán nản.
Bà cung kính hành lễ với Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn “Môn chủ Thiên Môn đã bị bắt, lão khai ra tên của người.”
Cả người Trưởng công chúa Hoa An hơi cứng đờ, vẻ mặt ngày càng ảm đạm.
Lạc Thanh Hàn “Người là cô mẫu của trẫm, là một trong số ít người thân của trẫm còn sót lại trên đời này, trẫm thật sự không nỡ ra tay với người.”
Trong lòng Trưởng công chúa Hoa An biết, một khi chuyện bà cấu kết với phản quân bị vạch trần, không chỉ bà mất mặt, mà hoàng tộc cũng mất thể diện.
Nếu không giải thích rõ ràng chuyện này, người ngoài sẽ cho rằng Hoàng đế dùng quyền thế chèn ép cô mẫu, như vậy sẽ tổn hại đến danh tiếng của Hoàng đế.
Hoàng đế không tự ra quyết định, mà giao quyền quyết định cho Trưởng công chúa Hoa An.
Bà mím đôi môi không còn chút máu, chậm rãi nói.
“Ta nghe nói bệ hạ đã cứu cháu trai của ta khỏi tay phản quân, ta có thể gặp nó được không?”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Thường công công đứng bên cạnh.
Thường công công hiểu ý, lập tức sai người bế đứa bé quấn tã vào ngự thư phòng.
Trưởng công chúa Hoa An vừa nhìn thấy đứa bé, kiềm không được tiến về phía trước hai bước.
Thường công công ôm đứa bé đi tới trước mặt bà.
“Mời Trưởng công chúa điện hạ xem, đây là cháu trai của ngài.”
Thật ra, đứa bé này không chỉ là cháu trai của Trưởng công chúa Hoa An, mà còn là cháu trai của Lạc Thanh Hàn. Nếu không có chuyện Lạc Diên Chi làm phản, có lẽ đứa bé này vẫn có thể thừa kế vương vị, làm một vương gia nhàn tản.
Nhưng hiện giờ, đứa bé này đã trở thành vết nhơ không được nhắc đến của hoàng tộc.
Khoan hãy nói đến chuyện kế thừa vương vị, cả tên của đứa bé này cũng không thể ghi vào gia phả hoàng tộc.
Nếu Hoàng đế tàn nhẫn hơn, trực tiếp bị giết luôn đứa bé thì cũng không ai dám nói gì.