Nhưng tìm kiếm một hồi cũng không tìm thấy dụng cụ có thể đựng được.
Cuối cùng, nàng chỉ đành dùng khăn tay bọc tuyết, rồi đặt bên cạnh đống lửa.
Sau khi tuyết tan, nước thấm ướt khăn tay, nàng dùng khăn tay lau mặt, sau đó cho một nắm tuyết vào miệng, một lúc sau mới nhổ ra.
Thế này xem như đã miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ vệ sinh răng miệng.
Uất Cửu đưa bánh nướng nóng hổi sang.
Khi nữ nhân đối diện giơ tay định cầm lấy thì gã đột nhiên rút lại.
Tiêu Hề Hề:???
Uất Cửu nham hiểm cười “Muốn ăn thì trước tiên phải nói cha ruột ta ở đâu?”
Tiêu Hề Hề “Nói thật thì ta không biết cha ngươi ở đâu.”
Nụ cười trên mặt Uất Cửu đông cứng.
Gã nhìn chằm chằm mặt Tiêu Hề Hề, xác định nàng không giống nói đùa, nét mặt gã tức thì tối sầm.
“Cô đang chơi xỏ ta?!”
Tiêu Hề Hề an ủi nói “Đừng nóng, nghe ta nói hết đã, tuy ta không biết cha ngươi ở đâu, nhưng ta biết làm sao có thể tìm được cha ngươi.”
Uất Cửu nghi ngờ nhìn nàng, hiển nhiên nghi ngờ lời nàng.
Tiêu Hề Hề “Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta nói thật đấy, ta có thể đoán được quá khứ và tương lai của ngươi, ba năm sau ngươi sẽ gặp được cha ruột của mình, bây giờ ta có thể xúc tiến chuyện này trước ba năm.”
Uất Cửu nheo mắt “Tốt nhất cô đừng lừa ta, nếu không cô cứ chờ bị ta giết đi.”
Giọng điệu đầy đe dọa.
Tiêu Hề Hề phớt lờ đe dọa của gã, duỗi bàn tay trắng mềm.
“Đưa thức ăn cho ta.”
Uất Cửu nhét một cái bánh nướng vào tay nàng.
Tiêu Hề Hề cầm bánh nướng lên cắn một miếng lớn.
Bánh nướng này được làm bằng bột mì nguyên chất, không thêm đường hay muối, có cảm giác khô miệng, chẳng có mùi vị gì, cũng không tính là ngon.
Nhưng Tiêu Hề Hề chưa từng kén chọn.
Đối với nàng, chỉ cần có ăn là được.
Nàng đối xử bình đẳng với tất cả món ăn làm thỏa mãn dạ dày của mình!
Tiêu Hề Hề ăn xong một cái bánh nướng, liền chìa tay đòi cái thứ hai.
Uất Cửu ghét bỏ nhìn nàng “Sao cô có thể ăn nhiều như vậy?”
Tiêu Hề Hề tự tin trả lời “Ta đây gọi là được ăn là phúc.”
Uất Cửu dứt khoát đưa hết bốn cái bánh trong tay cho nàng.
Gã cứ tưởng nhiêu đây là đủ rồi.
Tuy nhiên, gã vẫn đánh giá thấp sức ăn của nữ nhân này.
Tiêu Hề Hề ăn xong bốn cái bánh nướng, lại chìa tay về phía gã.
“Còn nữa không?”
Uất Cửu “……”
Gã mặt không biểu cảm mở túi lấy thêm bốn cái bánh nướng.
Gã định đưa hai cái cho Tiêu Hề Hề, còn hai cái để mình ăn.
Kết quả Tiêu Hề Hề đưa tay giật hết bốn cái bánh trong tay gã.
Nàng vừa ăn vừa nói “Cảm ơn, nhiêu đây đủ rồi.”
Uất Cửu “……”
Gã hung dữ hét lên “Cô ăn hết phần của ta thì ta ăn cái gì?”
Tiêu Hề Hề vặn lại “Không phải ngươi vẫn còn đó sao?”
Uất Cửu gầm lên “Hết rồi! Không còn gì nữa! Đều bị cô ăn hết rồi!”
Tiêu Hề Hề nghe vậy, tốc độ ăn bánh của nàng lập tức chậm lại.
Uất Cửu thấy vậy, còn tưởng nàng sẽ chia cho gã hai cái bánh, vẻ mặt nhanh chóng dịu lại.
Gã định đưa tay ra nhận thì thấy Tiêu Hề Hề nhét hai cái bánh vào trong ngực, lùi lại hai bước tránh xa gã, rõ ràng là sợ gã giật đồ ăn trong tay nàng.
Uất Cửu “……”
Tay gã đông cứng giữa không trung, không thể cử động, rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Gã cảm nhận sâu sắc thứ gọi là giận muốn tắt thở!
Tiêu Hề Hề vẫn đang nhét bánh nướng vào miệng.
Hai má phồng lên như con sóc ăn vội.
Uất Cửu nghiến răng, giọng điệu cực kỳ hung ác.
“Ăn nhiều như vậy, mập chết cô!”
Tiêu Hề Hề mỉm cười cong mắt “Trời sinh ta có thể chất ăn không mập.”
Uất Cửu “……”
Cơn tức ứ trong cổ họng, gần như khiến gã nghẹn chết.
Tiêu Hề Hề vui vẻ ăn xong hai cái bánh, sau đó sờ sờ hai cái bánh còn lại trong ngực.
Thật ra nàng vẫn chưa no.
Nhưng không biết bữa ăn tiếp theo sẽ ăn ở đâu.
Để đảm bảo, nàng quyết định giữ lại hai cái bánh cuối cùng, nếu thật sự không được nữa thì mới ăn.
Uất Cửu càng giận hơn khi thấy nàng thà trữ đồ ăn còn hơn chia sẻ với gã.
Đó là đồ ăn của gã! Là của gã!
Cả một cái bánh mà cũng không chia cho gã!
Thật đáng ghét!
Tiêu Hề Hề phớt lờ ánh mắt tức giận của gã, bình tĩnh nói.
“Không còn sớm nữa, chúng ta xuất phát thôi.”
Uất Cửu cứng ngắc nói “Ta còn chưa ăn sáng, ta đói.”
Tiêu Hề Hề chỉ tay vào túi nước bên cạnh.
“Không phải ngươi còn nước đó sao? Uống thêm nước đi, ít ra thì cũng có thể no nước.”
Uất Cửu “……”
Gã nặn ra nụ cười hung ác “Không cần, ta tức no rồi.”
Tiêu Hề Hề nhún vai “Nếu vậy thì chúng ta xuất phát thôi.”
Uất Cửu lấy tuyết dập lửa, đứng dậy ra khỏi ngôi miếu đổ nát.
Lúc gã ngồi trên ván xe bắt đầu đánh xe, mới chợt nhận ra —
Từ lúc nào mà gã đi theo dẫn dắt của nữ nhân này?
Rõ ràng phải là gã nắm quyền chủ động!
Uất Cửu thầm mắng mình ngu ngốc, sau đó trở nên cực kỳ cảnh giác, tuyệt đối không để bản thân bị Tiêu Hề Hề dắt đi nữa.
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi.
Những bông tuyết rơi xuống phủ lên đường núi một lớp trắng xóa.
Khi cỗ xe đi qua sẽ để lại hai vết hằn rõ ràng.
Nhưng hai vết hằn đó nhanh chóng bị tuyết rơi che phủ.
Tiêu Hề Hề nằm trên cửa sổ xe, thò đầu ra ngoài nhìn lại.
Không biết Lão Vương đến đâu rồi?
Hi vọng nó còn nhớ đường về, hi vọng nó thuận buồm xuôi gió.
Tiêu Hề Hề mở túi thơm, đầu ngón tay nắm một ít phấn thơm rắc xuống đường núi.
Nàng nói với Uất Cửu đang đánh xe.
“Chúng ta đến huyện Linh Đài trước.”
Uất Cửu “Đến đó làm gì?”
Tiêu Hề Hề “Nơi đó là quê của ngươi, đến đó không chỉ có thể gặp được cha ruột của ngươi, còn tiện thể tế bái mẹ của ngươi.”
Theo quẻ bói của nàng, ba năm sau Uất Cửu đến huyện Linh Đài tế bái người mẹ quá cố của mình đã tình cờ gặp được cha mình.
Tuy nhiên, Tiêu Hề Hề không nghĩ trên đời lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Sở dĩ cha gã tình cờ xuất hiện ở huyện Linh Đài vào thời điểm đó, chắc chắn là vì có người đã báo trước cho cha gã.
Còn người thông báo cho cha gã là ai?
Tạm thời vẫn chưa biết.
Chẳng qua Tiêu Hề Hề tin, sau khi tìm được cha ruột của Uất Cửu, bọn họ tự nhiên sẽ biết câu trả lời.
Huyện Linh Đài là một nơi hẻo lánh xa xôi.
Để không bị phát hiện, Uất Cửu bỏ đường lớn bằng phẳng đi nhanh, chuyển sang đường núi quanh co hẻo lánh.
Như vậy, thời gian đi đường của bọn họ sẽ càng dài hơn.
Bọn họ tới được huyện Linh Đài đã là mười ngày sau.