“Bổn cung gần đây rất khỏe, nếu có gì khác với trước đây thì có lẽ là khẩu vị tốt hơn, nhìn thứ gì cũng muốn ăn.”
Đến nỗi nàng mập ra, có bụng luôn rồi.
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi lặng lẽ sờ bụng mình.
Lạc Thanh Hàn chú ý đến động tác nhỏ của nàng, lập tức đoán được nàng đang nghĩ gì, khóe miệng không khỏi hơi nhếch thêm một chút.
Thái y lệnh đặt ngón tay lên cổ tay Tiêu Hề Hề, bắt đầu xem mạch cho nàng.
Một lúc sau, Thái y lệnh buông tay ra, lại hỏi.
“Xin thứ cho vi thần thất lễ, vi thần to gan hỏi một câu, lần cuối cùng nương nương có kinh nguyệt là khi nào?”
Tiêu Hề Hề sửng sốt một lúc.
Nàng hiển nhiên không ngờ Thái y lệnh lại hỏi chuyện này.
Bảo Cầm và Thường công công đều là những người cực kỳ thông minh, tức thì hiểu ra, không hẹn mà cùng lộ vẻ vui mừng.
Tiêu Hề Hề cố nhớ lại lần cuối cùng nàng có kinh nguyệt là khi nào?
Vốn nàng là người hay lơ đãng lười biếng, dù chuyện kinh nguyệt rất quan trọng với người phụ nữ nhưng nàng cũng lười nhớ, dù sao mỗi lần trước khi đến kinh nguyệt, nàng cũng có thể cảm nhận được.
Huống chi gần đây trí nhớ của nàng rất kém, thường xuyên quên đi nhiều thứ, có khi nàng còn quên những gì mình đã nói hôm qua, càng đừng nói lần cuối cùng đến kinh nguyệt, nàng sớm đã quên sạch rồi.
Lúc nàng đang vắt óc suy nghĩ, bỗng nhiên nghe Hoàng đế bệ hạ bên cạnh nói.
“Lần kinh nguyệt cuối cùng là vào cuối tháng Ba.”
Tiêu Hề Hề tức thì quay đầu nhìn hắn.
Tại sao chuyện này mà hắn nhớ rõ vậy?
Lạc Thanh Hàn xoa đầu nàng “Chuyện của nàng, ta đều nhớ rất rõ.”
Chính vì nhớ rõ nên vừa mới trở về, hắn lập tức gọi Thái y lệnh đến bắt mạch cho Hề Hề.
Hắn muốn xác nhận lại, xem Hề Hề có thật sự mang thai hay không?
Thái y lệnh lập tức đứng dậy, chắp tay với Hoàng đế và Quý phi, nét mặt tươi cười nói.
“Chúc mừng bệ hạ, nương nương, là hỉ mạch! Nương nương đã mang thai được hai tháng rồi.”
Tiêu Hề Hề sững người.
Mang … mang thai?
Không nhầm đó chứ, nàng mang thai thật sao?!
Dù trong lòng sớm đã có suy đoán, lúc này được xác nhận rõ ràng, Lạc Thanh Hàn vẫn không khỏi cảm thấy vô cùng vui mừng, bàn tay ẩn trong tay áo rộng không tự chủ được nắm chặt vỗ vào đầu gối.
Cuối cùng hắn cũng sắp được làm cha rồi!
Hắn và Hề Hề cuối cùng cũng trở thành một gia đình thực sự!
Bảo Cầm và Thường công công lập tức chúc mừng Hoàng đế và Quý phi.
Những người khác cũng đồng thanh chúc mừng.
Lạc Thanh Hàn đầy vui mừng, phất tay “Ai cũng có thưởng!”
Thái y lệnh nói thai nhi rất ổn định, không cần uống thuốc dưỡng thai, Quý phi chỉ cần duy trì tâm trạng tốt, chú ý cân bằng dinh dưỡng, khi rảnh rỗi thì đi lại nhiều là được.
Tiêu Hề Hề véo thịt trên eo nàng.
Nàng còn tưởng mình ăn nhiều nên mập ra, nhưng không ngờ là nàng mang thai.
Vừa nghĩ tới trong bụng mình có em bé, nàng cứ thấy không chân thực, cảm giác như đang nằm mơ.
Nàng không khỏi hỏi “Mang thai không phải sẽ ốm nghén buồn nôn sao? Nhưng khẩu vị của bổn cung rất tốt, mỗi bữa ăn rất nhiều thịt, không hề có cảm giác muốn nôn, ông chắc chắn bổn cung mang thai thật sao?”
Dù chưa từng mang thai nhưng nàng từng xem phim, phụ nữ trên TV sẽ có phản ứng rõ ràng sau khi mang thai. Phổ biến nhất là buồn nôn, đặc biệt khi nhìn thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ thì nôn rất nhiều.
Nhưng nàng không có mấy triệu chứng đó.
Ngoại trừ nàng mập và trí nhớ kém đi, còn lại vẫn giống như trước.
Thái y lệnh cung kính giải thích “Mỗi phụ nữ mang thai đều có những phản ứng khác nhau, buồn nôn chỉ là một trong những phản ứng phổ biến nhất, một số người sẽ thấy buồn ngủ, một số người tính khí thất thường, một số người thay đổi khẩu vị. Ví như một số phụ nữ mang thai ban đầu thích ăn thanh đạm, nhưng sau khi mang thai lại thích ăn nặng mùi …… những triệu chứng này sẽ tùy theo từng người, nương nương sau khi mang thai vẫn duy trì tốt khẩu vị, đây là chuyện tốt, nương nương không cần lo lắng.”
Tiêu Hề Hề nghe đến ngẩn người.
Nàng ngơ ngác hỏi “Mập lên và trí nhớ kém có phải là phản ứng bình thường khi mang thai không?”
Thái y lệnh gật đầu “Đúng vậy.”
Thái y lệnh thấy Quý phi không hỏi gì nữa, bèn cáo từ rời đi.
Bảo Cầm tiễn họ ra ngoài.
Trên đường đi, nàng nhân cơ hội hỏi Thái y lệnh những chuyện cần chú ý trong việc chăm sóc phụ nữ mang thai, rồi ghi nhớ trong lòng.
Vốn bầu không khí trong cung Vân Tụ đang ngập niềm vui vì Quý phi bình an trở về, bây giờ cộng thêm tin Quý phi mang thai, niềm vui lại càng lớn hơn. Mọi người bước đi nhanh nhẹn, gương mặt tươi cười, nếu không phải quy định trong cung nghiêm ngặt, bọn họ hiện giờ rất muốn ca hát nhảy múa ăn mừng!
Lạc Thanh Hàn thấy Hề Hề đang cúi đầu nhìn bụng mình không khỏi hỏi.
“Nàng đang nghĩ gì vậy?”
Tiêu Hề Hề ngẩng đầu, ngơ ngác hỏi.
“Ta có hơi không dám tin, trong bụng ta thật sự có em bé? Tại sao ta không cảm nhận được gì cả? Chẳng lẽ Thái y lệnh chẩn đoán sai sao?”
Lạc Thanh Hàn bất đắc dĩ nói “Thái y lệnh đã hành nghề mấy chục năm, cả hỉ mạch cũng không thể chẩn đoán được sao? Hơn nữa, nàng đã hơn hai tháng chưa đến kinh nguyệt, nếu không mang thai thì sao lâu như vậy mà nàng vẫn chưa đến kỳ?”
Bảo Cầm bên cạnh vội nói “Chắc chắn nương nương mang thai rồi, Thái y lệnh không thể nào chẩn đoán sai được.”
Thường công công cũng nói “Đúng vậy, Thái y lệnh đã xác định là hỉ mạch, sao có thể sai được? Nương nương nhất định phải tin y thuật của Thái y lệnh.”
Không phải Tiêu Hề Hề không tin y thuật của Thái y lệnh, nàng chỉ cảm thấy chuyện này đến quá đột ngột, nàng không kịp phản ứng.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của nàng, Lạc Thanh Hàn vòng tay ôm lấy nàng, giọng nói trầm thấp đầy vui mừng.
“Chúng ta sắp có con rồi.”
Một đứa bé mang trong mình dòng máu của cả hai sẽ sớm ra đời.
Tình cảm của hai người cũng sẽ bền chặt hơn.
Tiêu Hề Hề sờ bụng, lẩm bẩm nói “Sau khi sinh con xong, ta có thể ốm đi không?”
Lạc Thanh Hàn không thể xác định được chuyện này, hắn chỉ có thể cam đoan.
“Nếu nàng muốn ốm, ta sẽ nghĩ mọi cách để giúp nàng giảm cân, chẳng qua ta thấy nàng mũm mĩm cũng rất dễ thương, có ốm hay không cũng không quan trọng.”
Tiêu Hề Hề lại hỏi “Khẩu vị ta tốt như vậy, có phải đứa bé trong bụng ta cũng tham ăn không?”
Hai miệng cùng ăn, khó trách gần đây nàng ăn nhiều hơn trước.
Lạc Thanh Hàn thấp giọng cười “Không sao, ta nuôi được.”
Vì đột nhiên biết mình có thai nên Tiêu Hề Hề thẫn thờ cả đêm.
Nàng luôn cảm thấy chuyện này quá không chân thực.
Ban đêm khi ngủ, nàng không còn dám lăn lộn như trước vì sợ đè đứa bé trong bụng.
Nàng nằm thẳng trên giường, không dám cử động.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng như vậy, cảm thấy đau lòng.
“Nàng thả lỏng đi, đừng quá căng thẳng.”