Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh phi không nói nữa.

Thiệu lương nhân mím môi “Có lẽ Tô tài nhân cố ý làm vậy? Một mặt giả vờ cứu người, một mặt âm thầm hại người, như vậy dù Quý phi nương nương có bị bình hoa đập trúng, cũng không có ai nghi ngờ nàng ta.”

Lúc này, Phương Vô Tửu chậm rãi nói.

“Theo lời người nói thì lẽ ra Tô tài nhân không nên nói gì, giả như không biết gì, tận sức hạ thấp cảm giác tồn tại để xóa tan nghi ngờ, tại sao Tô tài nhân lại cố ý nhắc đến bình hoa? Đây không phải đang tự gây rắc rối cho mình sao?!”

Thiệu lương nhân không nói nên lời, cuối cùng chỉ đành nghiến răng nhấn mạnh.

“Mặc kệ Tô tài nhân nghĩ thế nào, dù sao thần thiếp cũng vô tội, ngày thường thần thiếp không có thù gì với Quý phi nương nương, tuyệt đối không cần phải mạo hiểm mưu hại Quý phi nương nương!”

Lý phi nhướng mày “Nhưng bổn cung tận mắt nhìn thấy là ngươi đẩy bình hoa.”

Ai nấy sững người.

Bầu không khí ngưng trệ trong chốc lát, sau đó giọng nói gấp gáp của Thiệu lương nhân vang lên “Thần thiếp không có!”

Lý phi kiên quyết nói “Bổn cung nhìn thấy rồi, lúc đó ngươi giả vờ quá sợ hãi không biết trốn đường nào, trong lúc chạy trốn còn giơ tay đẩy bình hoa một cái.”

Nàng vừa nòi vừa giơ tay phải lên, bắt chước động tác đẩy bình hoa của Thiệu lương nhân.

Tô tài nhân lập tức nói theo “Đúng vậy, Thiệu lương nhân đẩy như vậy, thần thiếp cũng nhìn thấy.”

Thiệu lương nhân mắt ngấn nước nhìn hai người, như thể mình đã chịu ấm ức rất lớn.

“Hai người … hai người tại sao lại bắt tay hãm hại thần thiếp?!”

Lý phi xòe tay “Như ngươi vừa nói, ngày thường bổn cung không có thù gì với ngươi, tại sao phải mạo hiểm hãm hại ngươi? Ngươi không có động cơ mưu hại Quý phi nương nương, mà bổn cung cũng không có động cơ hãm hại ngươi.”

Thiệu lương nhân quỳ trên đất, đau lòng buồn bã nhìn Hoàng đế.

“Thần thiếp thật sự vô tội, cầu xin Hoàng thượng minh xét!”

Lạc Thanh Hàn nhìn Cảnh phi, trầm giọng hỏi.

“Nàng chắc chắn nàng không nhìn thấy Thiệu lương nhân đẩy bình hoa?”

Ánh mắt Cảnh phi lóe lên “Thần thiếp … thần thiếp không biết.”

Lạc Thanh Hàn “Không biết?”

Cảnh phi “Lúc đó thần thiếp quá sợ hãi, đầu óc hỗn loạn, hoàn toàn không chú ý tới động tĩnh xung quanh, cho nên thần thiếp không biết Thiệu lương nhân có đẩy bình hoa hay không.”

Lý phi cười lạnh “Nhưng chẳng phải vừa nãy ngươi nói Tô tài nhân vu khống Thiệu lương nhân sao?”

Cảnh phi bào chữa “Ta và Thiệu lương nhân đều sống trong cung Nghênh Phúc, ngày thường qua lại khá nhiều, đương nhiên tin tưởng nàng hơn, còn chuyện nàng có mưu hại Quý phi hay không, thì ta làm sao biết được?!”

Lời này của Cảnh phi đã gạt sạch sẽ liên can.

Thiệu lương nhân khó tin nhìn nàng “Cảnh phi nương nương, sao người có thể nói như vậy?!”

Cảnh phi tránh ánh mắt nàng.

“Bổn cung chỉ nói sự thật mà thôi.”

Môi Thiệu lương nhân run run, như có điều gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói được gì, chỉ có thể cúi đầu ôm mặt khóc.

Lạc Thanh Hàn “Giam Thiệu lương nhân trước, sau khi về kinh giao nàng ta cho Thận Hình Ti thẩm vấn.”

Thiệu lương nhân nghe vậy, sắc mặt tức thì tái nhợt.

Nàng sợ hãi hét lên.

“Đừng mà! Cầu xin Hoàng thượng minh xét, thần thiếp thật sự vô tội, cầu xin Hoàng thượng đừng giao thần thiếp cho Thận Hình Ti!”

Lạc Thanh Hàn “Giải xuống, trông chừng cho kỹ, không được để nàng ta chết.”

Tiêu Lăng Phong “Vâng.”

Ông gọi hai cấm quân kéo Thiệu lương nhân đang khóc la không ngừng ra ngoài.

Trước khi ra ngoài, Thiệu lương nhân vẫn hét lên.

“Thần thiếp vô tội! Cầu xin Hoàng thượng minh xét! Cảnh phi nương nương cứu ta!”

Nghe thấy sáu chữ cuối cùng, mọi người có mặt đều nhìn Cảnh phi.

Da đầu Cảnh phi tê dại, muốn giải thích nhưng nàng cảm thấy làm vậy chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này, chỉ đành cười gượng.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng.

“Nàng tự lo cho bản thân mình đi.”

Nói xong, hắn phất tay ra hiệu cho mọi người lui xuống.

Ba phi tần rời khỏi điện Phi Khuyết.

Nụ cười dịu dàng thường ngày trên mặt Cảnh phi không còn nữa.

Nàng lạnh lùng nhìn Tô tài nhân, giễu cợt nói.

“Tô tài nhân giỏi thật, biết không dễ lấy lòng Hoàng thượng nên quay sang lấy lòng Quý phi. Chiêu đi đường vòng này hay thật, chỉ không biết kết cục cuối cùng của ngươi có tốt hơn Thiệu lương nhân chút nào không?!”

Tô tài nhân cũng không phản bác, nàng chỉ hành lễ, cụp mi bình tĩnh nói.

“Thần thiếp đa tạ Cảnh phi nương nương nhắc nhở.”

Cảnh phi như đấm vào gối bông, trong lòng càng thêm khó chịu.

Nhưng nàng biết mình không thể trút cơn giận này, ít nhất là không phải bây giờ.

Hiện giờ nàng chỉ có thể nhịn.

Chờ mà xem, xem nàng xử lý ả tiện nhân này thế nào!

Cảnh phi hất khăn thêu, sắc mặt sa sầm bỏ đi.

Lý phi cười như có như không nhìn Tô tài nhân.

“Thú vị thật.”

Tô tài nhân vẫn cúi đầu “Đa tạ Lý phi nương nương vừa nãy đã nói giúp thần thiếp, thần thiếp xin ghi nhớ ân tình này, sau này nhất định sẽ trả cho người.”

Lý phi cười lạnh “Bổn cung không giúp ngươi, bổn cung chỉ không chịu nổi bộ dạng tự cho mình là đúng của Cảnh phi mà thôi.”

Tô tài nhân “Dù thế nào thì người cũng đã giúp thần thiếp.”

Lý phi thấy nàng hiểu chuyện như vậy, thuận tiện nhắc nhở.

“Hôm nay ngươi đắc tội Cảnh phi, sau này cẩn thận một chút.”

Nói xong nàng quay người bỏ đi.

Tô tài nhân hơi khom người nói “Thần thiếp cung tiễn Lý phi nương nương.”

Đội quân bị Hoàng đế bỏ lại cuối cùng cũng quay về.

Tuy Hoàng đế không cho ai bàn tán, nhưng hành cung chỉ có bao lớn, rất nhiều chuyện dễ bị truyền ra ngoài.

Cuối cùng, mọi người đều biết chuyện Quý phi bị hành thích.

Buổi tối, Cảnh phi và Lý phi dẫn các phi tần với một nhóm nữ quyến đến thăm Quý phi bị thương.

Lúc này hai mắt Tiêu Hề Hề đã hết đỏ, tinh thần khá tốt, nhưng sắc mặt vẫn kém, chủ yếu là do tối qua nàng nôn máu, hôm nay bị thương, mất quá nhiều máu, nên sắc mặt vô cùng nhợt nhạt.

Nàng cảm tạ mọi người đã đến thăm.

Đôi bên nói vài lời.

Mọi người không muốn quấy rầy Quý phi dưỡng thương nên nhanh chóng rời đi.

Chỉ có Tô tài nhân chủ động ở lại.

Nàng ngấn nước mắt, nghẹn ngào nói.

“Lần này may nhờ có Quý phi nương nương cứu giúp, nếu không có người giúp thần thiếp đỡ mũi tên, có lẽ thần thiếp đã mất mạng rồi.”

Tiêu Hề Hề “Không đến mức đó, bổn cung chỉ giơ tay chặn lại thôi, hơn nữa là cô giúp bổn cung chặn đao trước, trước đó cô cũng dùng tỳ bà đánh thích khách bất tỉnh, nếu phải nói cảm ơn thì cũng phải là bổn cung cảm ơn cô.”

Tô tài nhân lắc đầu “Không phải vậy, thần thiếp vốn không giúp được gì cho người, dù lúc đó không có thần thiếp, dựa vào thân thủ của người thì hai thích khách kia hẳn là không thể làm người bị thương, là thần thiếp làm liên lụy  người, tất cả đều là lỗi của thần thiếp.”

Nàng nói xong thì không kìm được nước mắt.

Tiêu Hề Hề thấy nàng khóc thảm thiết, thầm nghĩ nếu nàng là nam nhân, lúc này sẽ ôm Tô tài nhân vào lòng an ủi.

Tiếc thay nàng lại là con gái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK