“Thái tử tài đức vẹn toàn, dù tiếp quản Lại bộ hay Hình bộ, nhất định đều sẽ làm tốt.”
Nói cũng thật đường hoàng, Lạc Diên Chi không tin chữ nào.
Nhị hoàng huynh quá giả tạo, nói chuyện với huynh ấy là nhàm chán nhất, Lạc Diên Chi đổi ý, quyết định trêu chọc Đại hoàng huynh.
Trong số các huynh đệ, Đại hoàng huynh Lạc Dạ Thần là người không thể che giấu suy nghĩ, nghĩ gì đều viết hết lên trên mặt.
Chỉ cần khích huynh ấy vài câu, huynh ấy có thể tức giận nhảy dựng lên, thật sự rất buồn cười.
Lạc Diên Chi tìm thấy Lạc Dạ Thần cuối đám đông, nhưng nhận ra Lạc Dạ Thần hồn vía như lên mây.
Lạc Diên Chi gọi y.
“Đại hoàng huynh?”
Lạc Dạ Thần làm lơ.
Lạc Diên Chi vỗ mạnh vào vai y, làm y sợ hãi giật nẩy mình, chợt tỉnh lại.
“Đệ làm gì đấy?”
Không ngờ y phản ứng mạnh như thế, Lạc Diên Chi cũng giật bắn người.
“Đại hoàng huynh, đệ gọi huynh, huynh không trả lời, còn tưởng huynh không nghe thấy, nên mới vỗ vai huynh một cái, huynh sao thế? Giống như bị người ta câu mất hồn vậy?”
“Ta không sao.”
Lạc Dạ Thần bỏ lại một câu, sau đó cúi đầu nhanh chóng bước đi.
Lạc Diên Chi nhìn bóng lưng y rời đi, trầm ngâm “Đại hoàng huynh hôm nay sao vậy? Chẳng lẽ làm gì trái lương tâm à?”
Lạc Vân Hiên nói đầy ẩn ý “Ai mà biết được.”
……
Lạc Dạ Thần vừa rời điện Nghị Sự, y lên xe ngựa, bảo xa phu mau chóng đưa y rời cung.
Vì các hoàng tử đã lớn, hiện tại đã có hai hoàng tử ra ngoài lập phủ, là Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử, các hoàng tử khác vẫn ở trong cung Thái Nhân.
Lạc Dạ Thần vội vã về phủ Đại hoàng tử, gọi hai phụ tá đắc lực nhất.
Ba người nói chuyện trong thư phòng.
Lạc Dạ Thần bồn chồn, lo lắng hỏi “Tử sĩ chúng ta phái đi đã về chưa?”
Một phụ tá lắc đầu “Vẫn chưa.”
Một phụ tá khác nói “Chúng ta đã cử đi hết những người có thể, nhưng đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của họ, tình huống này chỉ có hai khả năng, một là chết, hai là bị bắt.”
Lạc Dạ Thần nghiến răng “Ta thà rằng bọn chúng chết hết, để ta bớt lo chuyện này.”
“Đại hoàng tử hôm nay gặp Thái tử Điện hạ rồi sao? Ngài ấy nói gì với người?”
“Hắn không nói gì, nhưng hắn liếc ta một cái.”
Lạc Dạ Thần vẫn còn thấy sợ khi nhớ lại cái liếc mắt của Thái tử.
Y nhịn không được uống một hớp trà, áp chế sợ hãi bất an trong lòng, khó khăn nói “Ta cảm thấy hắn hẳn là biết hết tất cả.”
Lời vừa nói ra, hai phụ tá cảm thấy sợ hãi.
Ba người ngừng nói chuyện.
Im lặng chết chóc bao trùm thư phòng.
Nếu Thái tử thật sự bắt được bốn tử sĩ kia, điều đó có nghĩa Thái tử đã nắm được điểm yếu của Đại hoàng tử.
Chỉ cần Thái tử vạch trần chuyện này, Đại hoàng tử nhất định sẽ xong đời.
Âm mưu ám sát Thái tử là trọng tội, dù không chết cũng phải ngồi tù mấy chục năm.
Khi đó, không chỉ mộng làm Hoàng đế của Lạc Dạ Thần tan thành mây khói, mà cả phụ tá dưới quyền y cũng bị liên lụy.
Thật lâu sau, một phụ tá run giọng nói “Quyền chủ động hiện giờ hoàn toàn nằm trong tay Thái tử, nếu Đại hoàng tử không muốn bị xử lý, sao không chủ động quy hàng Thái tử? Dù sao hai người cũng là huynh đệ, niệm tình huynh đệ, Thái tử có thể sẽ tha cho người. Dù Thái tử không chịu tha, nhưng Hoàng thượng và Thái hậu có lẽ sẽ niệm tình người biết nhận sai mà xử lý khoan hồng.”