Y đến hành cung gặp Hoàng đế.
Lạc Thanh Hàn thấy y ủ rũ, không khỏi hỏi.
“Huynh sao thế? Xảy ra chuyện gì?”
Lạc Dạ Thần “Vừa rồi vương phi hỏi ta, nếu nàng khó sinh, mẹ và con chỉ có thể chọn một, hỏi ta chọn ai? Ta nói ta chọn người mẹ, nàng không vui.”
Lạc Thanh Hàn “Vậy huynh cứ nói chọn con đi.”
Lạc Dạ Thần “Ta nói rồi, kết quả nàng càng giận hơn.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Lạc Dã Thần “Làm cha thật sự rất khó.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Lạc Dạ Thần “May là đệ vẫn chưa làm cha.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Lạc Dạ Thần “Bây giờ ta thật ngưỡng mộ đệ, không có con cái, thoải mái biết bao!”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Người đâu, lôi huynh ấy ra ngoài.”
Lạc Dạ Thần vội hét lên “Ế đừng, đệ cố ý gọi ta tới đây, không phải là có chuyện muốn nói sao? Chúng ta còn chưa bắt đầu mà!”
Lạc Thanh Hàn nghĩ đến chuyện cần nói với y, nghiến răng giữ y lại.
Lạc Dạ Thần nhân cơ hội được nước làm tới “Bây giờ ta rất muốn uống một ly, lâu rồi ta chưa uống rượu, vừa uống vừa nói đi.”
Lạc Thanh Hàn liếc nhìn Thường công công bên cạnh.
Thường công công hiểu ý, nhanh chóng mang một bình rượu và ba món ăn nhẹ.
Lạc Thanh Hàn và Lạc Dạ Thần ngồi đối diện nhau.
Lạc Dạ Thần cầm ly rượu hít sâu một hơi, say sưa nói “Rượu ngon!”
Tuy nhiên, y lại đặt ly xuống.
Y thở dài nói “Tiếc thật, vương phi đang mang thai, không thể ngửi mùi rượu, nếu ta uống rượu về, nàng sẽ lại dạy ta một bài học, ta không uống nữa vậy, Thường công công, làm phiền ngươi rót cho ta tách trà.”
Lạc Thanh Hàn lại bị thọc thêm một lần.
Không thể nào phòng kịp!
Thường công công bưng cho Lạc Dạ Thần một tách trà.
Y nhấp một ngụm trà, cầm đũa lên vừa ăn vừa hỏi.
“Bệ hạ cố ý triệu kiến ta, có gì cần dặn phải không?”
Lạc Thanh Hàn nghiêm mặt nói “Nhóm người ra biển đã về.”
Lúc hắn quyết định phát triển đường biển, hắn đã cử người xuống phía nam đóng thuyền ra biển.
Việc làm ăn của Lạc Dạ Thần trải rộng khắp cả nước, lại có sẵn mối quan hệ ở phía Nam nên Lạc Dạ Thần cũng tham gia vào chuyện này.
Lạc Dạ Thần kinh ngạc “Nhanh vậy?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Đây là lần đầu tiên bọn họ ra khơi, mọi thứ đều chưa quen, cũng không dám đi quá xa, lần này bọn họ bình an trở về, xem như là may mắn rồi.”
Từng có rất nhiều người muốn ra biển, nhưng hầu hết đều không có tin tức, một đi không về.
Sở dĩ đội thuyền lần này của Hoàng đế phái đi an toàn trở về cũng là nhờ Tiêu Hề Hề.
Nàng là người bấm quẻ cho đội thuyền, chỉ đường cho bọn họ để cuộc hành trình diễn ra suôn sẻ.
Tuy nhiên, người của đội thuyền không biết chuyện này, bọn họ nghĩ mình có thể bình an trở về là được Hoàng đế che chở nên bọn họ càng kính trọng Hoàng đế thêm vài phần.
Lạc Dạ Thần tò mò hỏi “Bọn họ có thu hoạch gì không?”
Lạc Thanh Hàn “Bọn họ tìm thấy vài hòn đảo nhỏ trên biển, trong số những hòn đảo đó còn tìm thấy cư dân, nhưng vì rào cản ngôn ngữ, cả hai đều không biết đối phương đang nói gì. Cuối cùng, bọn họ hết cách, đành dẫn vài cư dân về, định từ từ nghiên cứu ngôn ngữ của họ.”
Nói là dẫn về, nhưng thật ra là trói về.
Lạc Dạ Thần “Còn nữa không?”
Lạc Thanh Hàn “Người của chúng ta còn phát hiện mỏ thiết trên một hòn đảo.”
Lạc Dạ Thần mở to mắt, không tin được hỏi “Phát hiện được mỏ thiết thật sao? Trước đây nghe đồn trên biển có mỏ vàng, ta còn tưởng là bịa đặt!”
Tuy mỏ thiết không đáng giá bằng mỏ vàng nhưng thiết có nhiều công dụng hơn vàng.
Thiết không chỉ được người dân cần hàng ngày mà còn có thể chế tạo vũ khí, làm trang bị cho ngựa, tăng cường trang bị quân đội.
Trong nước có mấy mỏ thiết đã rất cũ, sau nhiều năm khai thác gần như đã cạn kiệt, bây giờ đột nhiên xuất hiện một mỏ thiết khác, chẳng khác nào giải quyết được một vấn đề lớn của Đại Thịnh!
Về phần tại sao đội thuyền vừa ra khơi đã tìm thấy mỏ thiết?
Đương nhiên là vì Tiêu Hề Hề đã chỉ đường.
Dù cách xa hàng ngàn dặm nhưng nàng vẫn có thể tính toán lộ trình di chuyển của đội thuyền dựa trên tinh tượng, giúp bọn họ tránh được rủi ro đồng thời tìm được càng nhiều kho báu.
Lạc Thanh Hàn “Mỏ thiết này rất quan trọng với trẫm, trẫm không tin người khác, trẫm chỉ tin huynh, cho nên trẫm chỉ có thể phái huynh đến thành Vạn Hải đích thân giám sát việc khai thác mỏ thiết.”
Lúc đầu Lạc Dạ Thần vô cùng cảm động, sau đó dần dần bị sốc.
“Ngài muốn ta đi giám sát? Không được, vương phi nhà ta còn đang mang thai, ta phải ở bên nàng!”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm đã tính thời gian cho huynh, nếu ngày mai huynh xuất phát, không có gì ngoài ý muốn thì huynh có thể kịp về trước khi Anh vương phi sinh con.”
Lạc Dạ Thần “Nhưng mà ta ……”
Lạc Thanh Hàn “Trẫm biết huynh không nỡ xa Anh vương phi, nói thật thì nếu không phải chuyện này quá quan trọng, trẫm sẽ không phái huynh xuống phía nam lúc này. Trong lòng huynh cũng biết rõ mỏ thiết này quan trọng thế nào, lỡ như mỏ thiết bị đám thế gia kia phát hiện, chắc chắn sẽ muốn đoạt miếng bánh thơm này, chúng ta không thể cho bọn họ cơ hội này.”
Lạc Dạ Thần rất bối rối.
Y đương nhiên biết tầm quan trọng của mỏ thiết mới.
Hầu như tất cả mỏ thiết hiện có đều nằm trong tay các thế gia.
Cũng vì vậy, bọn họ có thể nhúng tay vào chuyện sắp xếp người trong quân đội.
Nếu Hoàng đế có thể nắm chắc quyền kiểm soát các mỏ thiết mới trong tay, đồng nghĩa với việc nhổ một chiếc răng của các thế gia, giảm thiểu mối uy hiếp của bọn họ với hoàng quyền.
Lạc Thanh Hàn “Trẫm biết người của Vương gia đã âm thầm liên lạc với huynh.”
Lạc Dạ Thần giật mình.
Y không ngờ Hoàng đế lại đột nhiên nhắc chuyện đó vào lúc này.
Lần trước Hoàng đế và Quý phi đến phủ Anh vương, Hoàng đế đã từng hỏi Anh vương, nhưng đã bị Anh vương nói cho qua.
Y vốn tưởng chuyện đã qua rồi, nhưng không giờ Hoàng đế sớm đã biết chuyện.
Lạc Thanh Hàn “Vương gia thông qua Cao gia âm thầm liên lạc với huynh, còn bọn họ tại sao liên lạc với huynh, trẫm đại khái có thể đoán được.”
Lạc Dạ Thần sợ bị hiểu lầm, vội giải thích.
“Quả thật Vương Can đã đến tìm ta, ông ta muốn ta nói giúp Vương Giai, nhưng ta từ chối rồi, ta chỉ là vương gia nhàn tản, không giúp được bọn họ.”
Lạc Thanh Hàn “Ta tin huynh sẽ không dính líu tới Vương gia.”
Nghe vậy, Lạc Dạ Thần thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó y nghe Hoàng đế nói tiếp.
“Nhưng huynh từng nghĩ tại sao Vương Can lại đột nhiên tìm huynh không? Theo trẫm biết, Vương gia chưa từng qua lại gì với huynh, Vương Can và huynh chỉ quen biết sơ, ông ta cũng nên biết dù có tìm đến huynh, huynh cũng có thể sẽ không giúp, nhưng ông ta vẫn đi tìm huynh, thế tại sao chứ?”