Tiêu Hề Hề đã nhận ra động tĩnh bên ngoài.
Nàng lập tức nghiêng người, thò đầu ra ngoài cửa sổ, đôi mắt hạnh mở to.
“Đây chính là thanh lâu trong truyền thuyết đó sao?”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn đen lại, kéo nàng ngồi xuống “Ngồi im, không được cử động.”
Tiêu Hề Hề một tay cầm đũa, một tay nắm lấy song cửa sổ không chịu buông.
Nàng phát hiện bên ngoài không chỉ có một thanh lâu, mà xung quanh đó cũng có rất nhiều thanh lâu, có chỗ treo biển, có chỗ thậm chí còn không treo biển, chỉ treo một chiếc đèn lồng đỏ.
Gió lạnh thổi qua làm tung váy các cô nương, lan tỏa mùi thơm của phấn hương.
Lạc Thanh Hàn dùng một tay từ phía sau vòng lấy eo thon của Tiêu Hề Hề, đầu ngón tay gãi nhẹ eo nàng.
Cả người nàng ngứa run lên, ngón tay vô thức rụt lại.
Lạc Thanh Hàn lập tức kéo nàng về chỗ ngồi, tay còn lại đóng cửa sổ lại.
Tiêu Hề Hề còn muốn cử động thì bị Lạc Thanh Hàn dùng tay đè lên chân nàng.
Lạc Thanh Hàn thấp giọng cảnh cáo “Nếu còn động đậy, sau này không dẫn nàng xuất cung nữa.”
Tiêu Hề Hề đành bỏ cuộc, lẩm bẩm nói “Đồ keo kiệt, nhìn một cái cũng không cho.”
Lạc Thanh Hàn “Đó không phải thứ nàng nên nhìn.”
Nếu biết bên cạnh có chốn thanh lâu, hắn tuyệt đối sẽ không mở cửa sổ.
Lạc Thanh Hàn gắp thịt dê cho Tiêu Hề Hề, thử dùng đồ ngon đánh lạc hướng sự chú ý của nàng.
Tiêu Hề Hề vừa ăn vừa hỏi “Hai người tới thanh lâu bao giờ chưa? Ở đó có vui không?”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nhìn nàng “Nàng im đi.”
Tiêu Hề Hề bây giờ không sợ hắn chút nào.
Nàng vốn không nhìn hắn, chỉ nhìn Lạc Dạ Thần và Bộ Sanh Yên.
Bộ Sanh Yên cười “Trước kia ta ở biên cương, từng lén đi theo tướng sĩ của cha ta đến thanh lâu, thật ra cũng chẳng có gì thú vị, chỉ toàn ăn chơi mua vui mà thôi.”
Vốn Lạc Dạ Thần có hơi chột dạ, nhưng nghe vậy lập tức quay đầu trừng mắt nhìn nàng.
“Nàng còn từng đến thanh lâu?!”
Bộ Sanh Yên nhướng mày, nhàn nhã liếc nhìn y “Sao? Không được à?”
Lạc Dạ Thần tức giận nói “Đương nhiên không được! Nàng là thiên kim hầu phủ, sao có thể đến mấy nơi như vậy?!”
Bộ Sanh Yên hỏi ngược lại “Trước đây chàng chưa từng đến thanh lâu?”
Lạc Dạ Thần nghẹn họng.
Bộ Sanh Yên đặt tay phải lên đùi y, nhẹ nhàng bóp “Nói đi.”
Lạc Dạ Thần không dám nói, y sợ nói rồi sẽ bị đánh gãy chân.
Tiêu Hề Hề nuốt miếng thịt dê “Vừa nãy vương gia nói vô tình phát hiện được quán này, chắc không phải lúc ngài đang dạo thanh lâu gần đây tình cờ phát hiện ra quán này đó chứ? Nếu không ngài đường đường là vương gia sao có thể đến một nơi nhỏ như vậy ăn cơm chứ?”
Lạc Dạ Thần trừng mắt hung dữ nhìn nàng.
“Cô im đi!”
Tiêu Hề Hề hừ một tiếng “Ngài có bản lĩnh hung dữ với ta thì cũng nên có bản lĩnh nói thật đi.”
Tay Bộ Sanh Yên dùng thêm sức, cười như có như không hỏi.
“Chàng nói chàng thường xuyên dẫn bạn bè tới đây ăn cơm, xem ra trước đây chàng cũng từng đến thanh lâu gần đó mua vui nhiều lần lắm phải không?”
Lưng Lạc Dạ Thần toát mồ hôi lạnh.
Y hận không thể tự vả miệng mình, sao vừa rồi lại nói nhiều như vậy?
Nói nhiều sai nhiều, hiện giờ y rơi vào hố mình tự đào, không thể bò ra.
Y sờ sờ tay vương phi nhà mình, hạ giọng thật thấp nói.
“Chuyện này chúng ta về nhà rồi nói được không? Ít nhất cũng phải giữ chút thể diện cho ta ở trước mặt Hoàng thượng.”
Bộ Sanh Yên cười lạnh rút tay lại “Được, về nhà ta sẽ từ từ tính sổ với chàng.”
Lạc Dạ Thần “……”
Toi rồi, đêm nay y lại phải quỳ bàn giặt rồi.
Sớm biết vậy thì đã không dẫn bọn họ đến đây ăn lẩu dê!
Trong đầu Lạc Dạ Thần bây giờ chỉ nghĩ đến chuyện sau khi về phải ăn nói làm sao, nên không còn tâm trạng ăn uống. Ngược lại Tiêu Hề Hề vẫn ăn uống vui vẻ, hơn phân nửa thịt dê trong nồi đều chạy vào bụng nàng.
Cuối cùng, nàng múc hết nước trong nồi trộn với cơm, ăn sạch sẽ không chừa lại gì.
Trong chiến dịch sạch bát sạch dĩa, nàng luôn là người dẫn đầu xuất sắc!
Ăn uống xong, bốn người chia đường về.
Vợ chồng Anh vương về phủ từ từ tính những món nợ phong lưu trước kia.
Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn ngồi xe ngựa về cung.
Trong xe ngựa.
Tiêu Hề Hề nhắm mắt ngủ, không cử động.
Lạc Thanh Hàn đưa tay nhéo nhéo mặt nàng.
“Vẫn còn giận ta à?”
Tiêu Hề Hề hé mí mắt, hất tay hắn ra, hậm hực nói “Ta không nặng một trăm cân, ta rõ ràng chỉ nặng chín mươi cân.”
Lạc Thanh Hàn cười nói “Nàng để ý chuyện này sao?”
Tiêu Hề Hề chính trực nói “Chàng có thể cười nhạo lượng cơm của ta, nhưng không thể cười nhạo cân nặng của ta.”
Lạc Thanh Hàn “Được rồi, ta sai rồi, sau này sẽ sửa.”
Tiêu Hề Hề “Ta không chấp nhận lời xin lỗi bằng lời nói.”
Lạc Thanh Hàn “Vậy nàng muốn thế nào?”
Tiêu Hề Hề cười ranh mãnh “Ta muốn chàng đồng ý với ta một chuyện nhỏ.”
Lạc Thanh Hàn “Chuyện nhỏ gì?”
Tiêu Hề Hề “Ta muốn chàng cho ta một giấy phép đặc biệt, để sau này ta có thể xuất cung chơi.”
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn nàng.
“Nếu nàng muốn xuất cung chơi, có thể nói với ta, ta sẽ đi cùng nàng.”
Tiêu Hề Hề bĩu môi “Ngày nào chàng cũng bận chính sự, sao có thể thường xuyên dành thời gian chơi với ta được?”
Lạc Thanh Hàn “Ta không yên tâm để nàng một mình xuất cung.”
Tiêu Hề Hề “Ta có thể dẫn theo hộ vệ, nếu vẫn chưa được thì ta cũng có thể dẫn theo đại sư huynh, bản thân ta cũng biết võ công nên chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”
Lạc Thanh Hàn cau mày nói “Nàng dẫn theo hộ vệ thì còn được, dẫn Phương Vô Tửu theo để làm gì? Tuy y là đại sư huynh của nàng, nhưng trong mắt người ngoài, y chỉ là ngoại thần, nàng là Quý phi lại quá thân cận với ngoại thần sẽ bị người khác nắm thóp.”
Tiêu Hề Hề “Nói vậy là chàng đồng ý rồi?”
Lạc Thanh Hàn lấy ra một tấm lệnh bài.
“Sau này nếu nàng muốn xuất cung thì cầm lấy nó, ta sẽ giao Ngọc Lân vệ cho nàng.”
Ngọc Lân vệ vốn là thân vệ của Thái tử, sau khi Lạc Thanh Hàn đăng cơ, theo quy tắc thì Ngọc Lân vệ sẽ giải tán và sáp nhập vào Cấm vệ quân, nhưng Lạc Thanh Hàn không làm vậy mà vẫn giữ Ngọc Lân vệ ở trạng thái độc lập.
Hiện giờ hắn giao Ngọc Lân vệ cho Tiêu Hề Hề, chẳng khác nào đưa cho Tiêu Hề Hề một thanh đao.
Nếu ngày nào đó Tiêu Hề Hề sinh lòng làm phản, thì có thể dễ dàng đâm vào tim hắn một đao.
Tiêu Hề Hề ngồi dậy, hai tay nhận lấy lệnh bài thiên tử nặng trịch.
Đầu ngón tay lướt qua những đường nét phức tạp trên lệnh bài.
Nàng nhẹ giọng hỏi “Chàng tin ta đến vậy sao?”
Lạc Thanh Hàn không trả lời, hỏi ngược lại.
“Nếu như đến cả nàng cũng không thể tin, trên đời này còn ai mà ta có thể tin được?”
Tiêu Hề Hề “Thật ra chàng không cần giao Ngọc Lân vệ cho ta, dù sao ta cũng chỉ là phi tần, nếu người khác biết chuyện này, nhất định sẽ nói chàng bị ta làm mê muội đầu óc, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tin đồn lan truyền.”
Lạc Thanh Hàn “Người khác nói thế nào là chuyện của người khác, liên quan gì đến chúng ta? Còn chuyện phi tần, lẽ nào nàng thật sự muốn làm phi tần cả đời?”
Tiêu Hề Hề ngẩn người, ngờ nghệch hỏi.
“Ý … ý chàng là sao?”
Lạc Thanh Hàn không nói thêm nữa.
Hắn xoa xoa đầu nàng, nhẹ nhàng nói “Ngủ thêm một lát, đến nơi ta sẽ gọi nàng.”