Trưởng công chúa Hoa An hiển nhiên phản cảm hành động suy đoán vô căn cứ của hắn, lông mày nhíu lại, nét mặt không vui.
Nàng đè nén bất mãn của mình, trầm giọng nói.
“Ta biết bệ hạ có chút thành kiến với Thái hoàng thái hậu, nhưng hiện giờ Thái hoàng thái hậu đã bị đưa đến thái miếu, trong tay bà ấy không còn thứ gì có thể uy hiếp được ngài, ngài không thể xem bà ấy như một trưởng bối bình thường sao?”
Lạc Thanh Hàn vẫn im lặng.
Trưởng công chúa Hoa An tiếp tục.
“Từ nhỏ đến lớn, Thái hoàng thái hậu chưa từng đối xử tệ bạc với ngài. Còn nhớ lúc ngài còn nhỏ, Thẩm chiêu nghi từng dìm người xuống sông Ngự, suýt thì chết đuối không? Sau đó, ngài được cứu lên, bắt đầu sốt cao nói mớ. Thái y nói ngài có thể sẽ chết, Tần hoàng hậu không quan tâm ngài, các phi tần khác trong cung cũng không muốn nhận củ khoai nóng này. Cuối cùng, chính Thái hoàng thái hậu đã thương xót ngài, đưa ngài về cung Trường Lạc chăm sóc. Sau khi ngài khỏi bệnh đã quên hết chuyện xảy ra trước đó, cả mẹ ruột Thẩm chiêu nghi cũng không nhớ. Sau khi Thẩm chiêu nghi qua đời, ngài được đưa cho Tần hoàng hậu nuôi dưỡng. Những năm qua, Thái hoàng thái hậu vẫn luôn quan tâm ngài. Kể cả khi ngài đăng cơ xưng đế, Thái hoàng thái hậu cũng góp một phần sức lực. Những ân tình này, ngài không nhớ một chút nào sao?”
Trưởng công chúa Hoa An đã nhìn Lạc Thanh Hàn lớn lên, nàng biết rõ vị Hoàng đế trẻ tuổi này luôn thích ăn mềm hơn ăn cứng.
Trông hắn có vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất hắn luôn niệm tình cũ.
Quả đúng như nàng mong đợi, sau khi im lặng hồi lâu, Lạc Thanh Hàn thấp giọng đáp lại.
“Trẫm không quên.”
Từ khi sinh ra đến khi lớn lên, hắn nhận được rất ít lòng tốt.
Chính vì vậy mà hắn luôn trân trọng từng chút lòng tốt.
Hắn suýt bị mẹ ruột gi.ết chết nhưng lại thoát chết trong gang tấc, lúc tỉnh dậy, người đầu tiên hắn thấy chính là hoàng tổ mẫu.
Đó là ánh sáng đầu tiên hắn cảm nhận được sau khi trải qua nạn sinh tử.
Dù đã nhiều năm trôi qua, hắn vẫn nhớ rất rõ.
Trưởng công chúa Hoa An “Nếu không quên, tại sao không thể tin bà ấy dù chỉ một chút? Chuyện các phi tần trúng độc rõ ràng có gì đó mờ ám, Thái hoàng thái hậu không có thù oán gì với các nàng, không cần thiết phải phí công hại các nàng!
Lạc Thanh Hàn “Trẫm biết, trẫm sẽ tra rõ chuyện này.”
Trưởng công chúa Hoa An “Vậy khi nào ngài đi gặp Thái hoàng thái hậu?”
Lạc Thanh Hàn suy nghĩ một chút “Ngày mai.”
Lúc này Trưởng công chúa Hoa An mới nở nụ cười “Vậy cứ thế đi, ngày mai ta ở thái miếu chờ ngài.”
Lạc Thanh Hàn khẽ gật đầu đáp lại.
Sau khi Trưởng công chúa Hoa An rời đi, Lạc Thanh Hàn liền tới cung Vân Tụ.
Hắn nói với Tiêu Hề Hề ngày mai mình sẽ đến thái miếu.
Tiêu Hề Hề “Có cần ta đi cùng chàng không?”
Lạc Thanh Hàn “Nàng xem giúp ta một quẻ trước, xem thử ngày mai đến thái miếu là tốt hay xấu.”
Tiêu Hề Hề làm động tác OK.
Nàng lấy túi vải xanh hoa nhỏ ra, lục lọi tìm đồ, cuối cùng tìm được một cặp keo gỗ cẩm lai.
Nàng đặt cặp keo vào tay Lạc Thanh Hàn, bảo hắn ném xuống đất.
Lạc Thanh Hàn cụp mắt nhìn cặp keo trong tay, hắn từng thấy vật này trong chùa, các hòa thượng thường dùng chúng để xin quẻ.
Chẳng qua cặp keo của Hề Hề tinh xảo hơn keo trong chùa, cầm trong tay cũng thấy nặng hơn.
Lạc Thanh Hàn hỏi “Không cần thắp hương à?”
Hắn nhớ các hòa thượng trong chùa trước khi thả keo xin quẻ thường thắp hương cầu nguyện trước.
Đây dường như là một quy trình cố định.
Tiêu Hề Hề ngẩn người “Còn cần thắp hương à?”
Lạc Thanh Hàn nghi hoặc nhìn nàng “Nàng không biết à?”
Tiêu Hề Hề lập tức lớn tiếng phản bác.
“Đương nhiên là ta biết, không phải chỉ thắp hương cầu nguyện thôi sao? Chuyện này thì ai mà không biết? Nhưng Huyền Môn chúng ta không thích mấy trò hư ảo này, chỉ cần thành tâm là được, thành tâm ắt linh mà.”
Cặp keo này là sư phụ cho nàng, lúc đó sư phụ nói với nàng rất nhiều, đại khái là quy trình sử dụng keo xin quẻ.
Nhưng nàng là một học sinh kém chính hiệu, nghe tai này ra tai kia, quay đầu là quên sạch sẽ.
Lạc Thanh Hàn nhìn sang, nàng hơi chột dạ sờ sờ mũi.
Nàng sợ hắn hỏi thêm nên vội thúc giục.
“Ây da, đừng rề rà nữa, mau thả đi.”
Lạc Thanh Hàn bắt chước dáng vẻ các hòa thượng trong trí nhớ, đặt cặp keo vào lòng bàn tay, nhắm mắt lại, thầm cầu nguyện rồi nhẹ nhàng thả cặp keo xuống đất.
Cặp keo rơi xuống sàn đá cẩm thạch trắng, tạo ra âm thanh giòn giã.
Tiêu Hề Hề cúi đầu nhìn, thấy hai lá keo ngửa lên trên.
“Là keo dương.”
Lạc Thanh Hàn “Giải thích thế nào?”
Tiêu Hề Hề cúi xuống nhặt cặp keo lên “Có nghĩa là không rõ, cả ông trời cũng không thể đưa ra chỉ dẫn chính xác.”
Lạc Thanh Hàn im lặng.
Tiêu Hề Hề “Hay là thả lần nữa?”
Lạc Thanh Hàn “Xin quẻ không phải chỉ thả một lần thôi sao?”
Tiêu Hề Hề “Không có, Huyền Môn chúng ta có thể thả nhiều lần.”
Lạc Thanh Hàn nghi hoặc nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề đặt cặp keo vào tay hắn “Đây, thả thêm lần nữa.”
Thế là Lạc Thanh Hàn lại thả thêm một lần.
Lần này, hai mặt phẳng vẫn ngửa lên trên, lại là keo dương.
Tiêu Hề Hề ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm cặp keo trên đất, chống cằm đầy tò mò.
“Rốt cuộc là chuyện gì mà cả ông trời cũng khó quyết định?”
Nàng ngẩng đầu nhìn Lạc Thanh Hàn, mong chờ nói “Hay là ngày mai chàng đừng đến thái miếu nữa.”
Lạc Thanh Hàn “Không được, ta bắt buộc phải đi.”
Tiêu Hề Hề khó hiểu “Tại sao?”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Đối phương đã bày tiệc Hồng Môn cho ta, nếu ta không xuất hiện, chẳng phải công sức của bọn họ sẽ vô ích hết sao?”
Vốn hắn còn đang nghi ngờ ý định của Thái hoàng thái hậu bảo hắn đến thái miếu, hắn hy vọng là mình nghĩ nhiều.
Nhưng kết quả hai lần xin quẻ đã trực tiếp xác nhận suy đoán của hắn.
Xem ra có người âm mưu cùng Thái hoàng thái hậu gài bẫy hắn trong thái miếu.
Tất cả những lời mà Trưởng công chúa Hoa An nói trước đó giờ trở thành trò cười.
Có lẽ Thái hoàng thái hậu từng có tình cảm với hắn, nhưng bây giờ, chút tình cảm đó đã hao mòn.
Giữa họ chỉ còn quan hệ trên danh nghĩa.
Tiêu Hề Hề “Ai bày tiệc Hồng Môn cho chàng?”
Lạc Thanh Hàn “Nhất định là Lạc Diên Chi, gần đây y qua lại rất thân thiết với Vương Can, hai người lôi kéo không ít thế gia, chắc là bọn họ muốn bắt tay trừ khử ta.”
Tiêu Hề Hề “Sao chàng biết chuyện này?”
Lạc Thanh Hàn “Có người âm thầm báo tin cho ta.”
Người báo tin cho hắn là Hằng Dự.
Lão già đó vô cùng xảo quyệt.
Ông nhìn ra Lạc Diên Chi không phải là đối thủ của Hoàng đế, Vương Can dường như còn có âm mưu khác, ông không muốn bị kéo xuống nước nên đã bí mật truyền tin cho Hoàng đế, chừa đường lui cho mình và Hằng gia.