Bản thân nàng thèm ăn thịt, mời hắn ăn thịt chỉ là vỏ bọc mà thôi.
Hắn đột nhiên nhớ tới cảm giác tối qua ôm nàng, nhìn nhỏ nhỏ gầy gầy, nhưng ôm vào lòng đầy thịt mềm mềm, cảm giác rất dễ chịu.
Lạc Thanh Hàn thấy nàng thế này rất tốt, liền nói “Vậy ăn cá đi.”
Tiêu Hề Hề vui mừng phấn khích gọi.
“Bảo Cầm, đi vớt cá! Nhớ vớt con cá lớn ấy!”
Bảo Cầm vội đáp “Vâng.”
Lúc nàng xoay người còn đặc biệt nhìn sang Lý trắc phi.
Từ khi Thái tử ngồi xuống, ngài ấy không hề nhìn Lý trắc phi.
Lý trắc phi thấy Thái tử và Tiêu lương đệ nói chuyện thân mật, đố kỵ ghen ghét điên cuồng dâng lên trong lòng, ngón tay giấu trong tay áo siết chặt thành nắm đấm, móng tay gần như đâm vào da thịt.
Bảo Cầm thấy hết sự đố kỵ điên cuồng của Lý trắc phi, trong lòng phấn khích vô cùng.
Khà khà, đây là cảnh giới cao nhất của cung đấu!
Không đánh tự bại!
Tiêu lương đệ không làm gì cả, chỉ nói vài câu đã giành hết sự chú ý của Thái tử, vô hình trung giẫm đạp lên Lý trắc phi.
Thủ đoạn này quá cao minh!
Thật muốn quỳ xuống điên cuồng thán phục Tiêu lương đệ!
Lúc Bảo Cầm đi ngang qua Lý trắc phi, nàng cố ý dừng lại, cười hỏi.
“Nương nương có muốn ở lại dùng bữa không?”
Nghe đến đây, Tiêu Hề Hề mới nhớ ra còn có một Lý trắc phi
Nàng sáp đến trước mặt Thái tử, nhỏ giọng hỏi.
“Điện hạ, chúng ta có cần giữ Lý tỷ tỷ ở lại dùng bữa không?”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Đây là cung của nàng, nàng tự quyết định đi.”
Tiêu Hề Hề thật ra không muốn giữ Lý trắc phi cùng ăm cơm, dù sao ấn đường của Lý trắc phi có sắc đen, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp xui xẻo, nàng không muốn bị liên lụy.
Nhưng dù gì đối phương cũng là Trắc phi, phẩm cấp cao hơn nàng, nàng không tiện đuổi người.
Huống chi, Thái tử còn ở đây, nếu nàng đuổi Lý trắc phi đi trước mặt Thái tử, sẽ biến nàng thành người keo kiệt, một bữa cơm cũng không mời người ta, ấn tượng của Thái tử về nàng trở nên xấu đi thì không tốt.
Nàng lưỡng lự quay đầu nhìn Lý trắc phi.
“Lý tỷ tỷ, tỷ muốn về cung dùng bữa? Hay muốn ở lại dùng bữa chung với chúng ta?”
Tiêu Hề Hề thầm nghĩ, với thái độ căm thù của Lý trắc phi với nàng, tám chín phần sẽ từ chối.
Chỉ cần Lý trắc phi từ chối, nàng sẽ không bị coi là keo kiệt.
Tiêu Hề Hề tán thưởng trí thông minh của mình.
Lý trắc phi vốn tức no rồi, không hề muốn ăn uống, nhưng nàng không muốn trở về tay không, khó lắm mới gặp được Thái tử, nếu không để lại chút gì trong lòng Thái tử, vậy nàng thiệt thòi quá rồi.
Quan trọng hơn là nàng không muốn Tiêu lương đệ quá đắc ý, nàng phải ở lại dằn mặt đối phương!
Lý trắc phi nỗ lực đè nén ác ý trong lòng, gượng cười nói.
“Dù có về, ta cũng chỉ ăn một mình, buồn chán lắm, chi bằng ở cùng mọi người, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”
Tiêu Hề Hề thở dài “Được thôi.”
Xem giọng điệu của nàng kìa, vô cùng miễn cưỡng.
Lạc Thanh Hàn liếc nàng một cái “Nàng không muốn giữ người ta lại ăn cơm, thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
Tiêu Hề Hề uất ức nói “Nhưng thần thiếp không muốn bản thân bị nói keo kiệt mà.”
“So với hào phóng, ta thích sự thành thật của nàng hơn.”
Hai mắt Tiêu Hề Hề lập tức sáng lên “Thì ra Điện hạ thích thần thiếp à!”
Lạc Thanh Hàn điềm tĩnh nói “Ta nói ta thích sự thành thật của nàng!”
“Nói cho vuông* là thích thần thiếp đó!”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi lại “Nói cho vuông là dùng như vậy sao?”
Tiêu Hề Hề gật gù đắc ý “Thần thiếp thích dùng như vậy đó!”
———
(*) Nguyên văn là 四舍五入 – ý là làm tròn số, giống như 0.75 thì làm tròn 1. Cách hiểu khác thì là nói nó vuông cũng được.