Nàng múc đầy một bát canh gà, đưa tới trước mặt Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn không thích thịt gà, vị giác với canh gà cũng bình thường, nhưng tối nay không biết tại sao mà hắn cảm thấy hương vị của canh gà này rất ngon, ăn liền ba bát mới dừng lại.
Canh gà nóng hổi làm hắn thấy ấm bụng, tâm trạng cũng thoải mái rất nhiều.
Tiêu Hề Hề háo hức hỏi “Điện hạ còn muốn ăn canh không?”
Lạc Thanh Hàn “No rồi, không ăn nữa.”
Tiêu Hề Hề nịnh nọt hỏi “Vậy canh gà còn thừa có thể cho thần thiếp không?”
Bảo Cầm hận không thể lao lên bịt miệng nàng lại.
Ăn hết bốn bát cơm thì cũng thôi đi, canh gà còn thừa của Thái tử cũng không tha nữa!
Vì miếng ăn mà hoàn toàn không cần mặt mũi gì hết sao?
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Hề Hề hồi lâu, mới ẩn ý trả lời.
“Không được.”
Tiêu Hề Hề không bỏ cuộc, sáng nay nàng ăn cháo trắng món nhẹ, buổi trưa cũng ăn cháo trắng món nhẹ, cuối cùng buổi tối nàng có thể ăn cơm trắng rồi, nhưng toàn là đồ chay thanh đạm.
Miệng nàng nhạt nhẽo lắm rồi.
Nàng rất muốn ăn thịt.
Nàng đáng thương hỏi “Tại sao chứ?”
Lạc Thanh Hàn “Canh gà quá dầu mỡ, nàng còn đang dưỡng bệnh, phải ăn kiêng.”
Tiêu Hề Hề nhỏ giọng lầu bầu “Thần thiếp thấy canh gà này nhìn có dầu mỡ lắm đâu, khá thanh đạm mà.”
Lạc Thanh Hàn không nói nữa, sai người bưng canh gà đi đổ.
Tiêu Hề Hề không ăn được thịt, nên nàng chỉ có thể im lặng chén hết thức ăn còn thừa trên bàn.
Nhìn những chiếc dĩa bóng loáng như bị liế.m sạch, Bảo Cầm không còn gì luyến tiếc, thậm chí còn nghĩ, tiểu chủ làm vậy là tiết kiệm lương thực, Thái tử sẽ không vì tiểu chủ ăn quá nhiều mà thấy chán ghét đâu nhỉ.
Sau khi ăn uống no nê cũng là lúc nghỉ ngơi.
Lạc Thanh Hàn không có ý định rời đi.
Hắn chẳng những không đi, còn sai người pha trà, như thể sẽ ngồi rất lâu.
Tiêu Hề Hề cẩn thận quan sát biểu cảm của hắn, cẩn thận hỏi “Điện hạ có phải gặp chuyện phiền lòng không?”
Lạc Thanh Hàn khẽ ừ một tiếng.
Tiêu Hề Hề nói “Nếu Điện hạ tin tưởng thần thiếp, hay là nói ra phiền muộn trong lòng, có lẽ thần thiếp giúp được người.”
Lạc Thanh Hàn chăm chăm nhìn nàng, hồi lâu sau mới nói “Tại sao nàng muốn giúp ta? Trước đó đưa bùa hộ thân, sau đó thay ta uống rượu độc, thậm chí còn nói muốn bảo vệ ta, lòng tốt của nàng với ta rất khó giải thích.”
Tiêu Hề Hề đang định mở miệng thì bị hắn cắt ngang.
Hắn nói “Đừng dùng mấy lời hoa mỹ lừa ta, ta muốn nghe nói thật.”
Hắn không tin trên đời có người đối tốt với hắn mà không cần lý do.
Hơn nữa, kỹ năng diễn xuất của Tiêu Hề Hề không tốt, chỉ cần để tâm thì có thể nhận ra nàng có dụng ý khác.
Tiêu Hề Hề đành nuốt hết mấy lời hoa mỹ đã đến bên môi, ngượng ngùng nói “Thật không dám giấu, khi thần thiếp rời sư môn đã nhận một nhiệm vụ.”
Lạc Thanh Hàn không ngắt lời, yên lặng lắng nghe.
Tiêu Hề Hề nói “Nhiệm vụ của thần thiếp là tìm một người có duyên, giúp người đó đăng cơ xưng đế.”
“Người có duyên nàng chọn là ta?”
Tiêu Hề Hề gật đầu “Phải.”
Biển người mênh mông, quá nhiều lựa chọn.
Nàng là một con cá muối, nguyên tắc của nàng bớt được một chuyện thì cứ bớt một chuyện, rất lười lựa chọn, nên nàng dứt khoát chọn người gần hoàng vị nhất, Thái tử Lạc Thanh Hàn nghiễm nhiên trở thành lựa chọn số một của nàng.