Từ chuyện nàng bị ám sát, đến chuyện Y Châu bị hạ độc, rồi đến chuyện Quản Doanh phản bội ……
Một loạt chuyện xảy ra quá đột ngột.
Nàng hoàn toàn chưa chuẩn bị tâm lý, đầu óc hỗn loạn, mọi suy nghĩ đều xoắn lại thành một mớ hỗn độn không thể gỡ rối, nàng nào còn sức quan tâm đến việc mình có lạnh hay không?
Lúc này, một quan sai bước ra thắp sáng hai đèn lồng treo trước cửa.
Dưới ánh sáng mờ ảo, Sở Kiếm nhận thấy sắc mặt Y Mỹ vô cùng tái nhợt, môi khô bong tróc, hai mắt đỏ hoe.
Khác hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo mà nàng thường thể hiện.
Sở Kiếm cởi áo khoác của mình khoác lên người nàng.
Áo khoác có màu xanh đậm, giống như trời đêm trên cao, mang theo nhiệt độ của cơ thể thiếu niên, nặng nề đè lên vai tiểu công chúa, làm nàng nhất thời ngây người.
Sở Kiếm hiếm khi an ủi người khác, nên lúc này khó tránh có cảm giác hơi không tự nhiên.
Y gãi gãi đầu, khô khan nói.
“Trời lạnh, tốt nhất nên mặc nhiều một chút.”
Y Mỹ mím môi dưới “Ngươi đang thương hại ta sao?”
Sở Kiếm hỏi ngược lại “Tại sao ta phải thương hại cô?”
Y Mỹ “Ta vừa mất đi một người thân.”
Sở Kiếm muốn nói, nếu mất người thân mà cần người khác thương hại, vậy chẳng phải y từ nhỏ đến lớn đều sẽ bị người khác thương hại sao? Dù sao thì mẹ của y cũng mất lâu rồi.
Nhưng câu này quá phức tạp, với khả năng ngôn ngữ trước mắt của y vẫn không thể diễn đạt chính xác.
Y suy nghĩ một chút, cuối cùng chỉ đành dùng câu đơn giản nhất an ủi đối phương.
“Cô còn có ta.”
Thật ra y muốn nói, cô còn rất nhiều người thân yêu thương mình, nhưng câu này y cũng không biết nói, cuối cùng chỉ có thể đơn giản hóa thành “cô còn có ta”, dù sao ý nghĩa cũng khá tương tự.
Y Mỹ không ngờ thiếu niên trước mặt lại nói như vậy.
Nàng sửng sốt một lúc rồi hai má đỏ bừng.
Nàng quay mặt đi, cố ý dùng giọng điệu khinh thường nói.
“Ai mà thích ngươi chứ?”
Sở Kiếm muốn nói, có rất nhiều người thích y, ví như sư phụ, sư huynh, sư tỷ.
Bọn họ ai cũng thích y!
Nhưng câu này y cũng không biết tiếng của nước Thiên Đảo phải nói thế nào, bèn hậm hực trả lời.
“Ờ, vậy thì thôi.”
Y Mỹ lập tức quay mặt lại, trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt “Sao có thể thôi? Lời đã nói ra rồi thì không thể thôi được!”
Sở Kiếm gãi gãi đầu, nói thuận theo nàng không được, mà nói ngược theo nàng cũng không được, y cảm thấy Tam công chúa trước mặt thật khó hầu hạ.
Y Mỹ hỏi “Sao ngươi không nói gì?”
Sở Kiếm không biết phải nói gì, dường như dù có nói gì thì cũng sẽ sai.
Cuối cùng, y dứt khoát đổi chủ đề.
“Cô ăn tối chưa?”
Y Mỹ khẽ cau mày, rõ ràng không hài lòng với chuyện y gượng ép đổi chủ đề, nhưng vẫn thành thật trả lời.
“Chưa.”
Suốt ngày hôm nay, buổi sáng nàng ở vương phủ ăn được một chút, sau đó thì một giọt nước cũng chưa uống.
Vì lòng nàng đè nặng tâm sự nên nàng quên cả đói bụng.
Bây giờ Sở Kiếm hỏi, nàng mới nhớ tới chuyện ăn cơm, bụng chợt sôi lên.
Âm thanh khá lớn, Sở Kiếm có thể nghe rõ.
Mặt Y Mỹ càng đỏ hơn.
Nàng ôm bụng, lúng túng nói “Bụng ta chỉ hơi khó chịu thôi.”
Sở Kiếm cũng không vạch trần nàng, thuận theo nói.
“Ta đang chuẩn bị đi ăn tối, cô có muốn đi cùng không? Ta mời.”
Y Mỹ “Nếu ngươi đã thành tâm mời ta, vậy ta miễn cưỡng đồng ý.”
Sở Kiếm chấm hỏi đầy đầu??
Y chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi, con mắt nào nhìn thấy y thành tâm vậy?
Y Mỹ đưa tay phải ra “Đỡ ta đứng lên.”
Sở Kiếm không suy nghĩ nhiều, nắm cổ tay nàng dùng sức kéo.
Y cảm thấy mình dùng sức không nhiều, lại quên mất đối phương là một tiểu công chúa yếu đuối, không biết võ công.
Y trực tiếp kéo Y Mỹ đứng thẳng dậy.
Y Mỹ không kịp đề phòng, giật mình hét lên, lao vào vòng tay y.
Sở Kiếm quanh năm luyện võ, thân dưới rất vững, dù có bị đụng trúng vẫn đứng vững tại chỗ, không xảy ra bi kịch hai người cùng nhau lăn xuống bậc thềm.
Tuy nhiên, tình hình hiện tại cũng không khá hơn chuyện lăn xuống bậc thềm.
Lúc này, hai người ôm nhau, cơ thể rất gần.
Sở Kiếm vì ngăn nàng mất thăng bằng ngã xuống, đã đặt tay lên lưng nàng.
Y Mỹ có thể nghe rõ từng nhịp tim của đối phương.
Âm thanh đó dường như đập vào màng nhĩ nàng, khiến nhịp tim nàng bất chợt đập nhanh.
Vì khoảng cách quá gần nên Sở Kiếm có thể cảm nhận rõ đường cong của thiếu nữ trong vòng tay mình.
Mà mùi thơm thoang thoảng trên người nàng liên tục xộc vào mũi y, khiến đầu óc y lúc này hoàn toàn đóng băng.
Hai tai y nhanh chóng đỏ bừng, cơ thể cứng đờ như tượng đá.
Hai người cứ như vậy đợi đối phương cử động trước.
Nhưng đợi một lúc lâu vẫn không có ai động đậy.
Bọn họ cứ thế duy trì tư thế thân mật này.
Cho đến khi người đi đường nhìn thấy cảnh này mới lắc đầu thở dài.
“Ôm ấp ngoài đường, chẳng có quy tắc gì cả, đúng là ngày càng bại hoại!”
Sở Kiếm nhanh chóng buông tay anh ra.
Y Mỹ cũng lùi lại một bước.
Giữa hai người cách ra một khoảng.
Y Mỹ là người lên tiếng trước “Ngươi kéo mạnh thế làm gì?”
Sở Kiếm lúc này không dám nhìn vào mắt nàng, mắt cứ dán vào sư tử đá bên cạnh rồi nhỏ giọng nói.
“Ta không cố ý, xin lỗi.”
Y xin lỗi rồi, Y Mỹ cũng không tiện truy cứu, hơn nữa nàng cũng không giận thật, nàng chỉ thấy hành động vừa rồi của mình quá xấu hổ, căng thẳng đến mức không biết phải làm gì, không hề giống công chúa một chút nào.
Nàng cố ý hỏi tội để che đậy hoảng loạn của mình.
May là Sở Kiếm còn hoảng loạn hơn nàng, còn không chú ý mặt nàng lúc này đỏ đến mức nào.
Y nói “Chúng ta đi thôi.”
Y Mỹ cảm thấy khoác áo của nam nhân đi ăn sẽ gây ra hiểu lầm không đáng có, nhưng nàng không muốn trả áo khoác.
Còn về nguyên nhân, nàng tạm thời không muốn đi sâu tìm hiểu.
Dù sao nàng cũng là công chúa, dù người khác nghĩ hành vi của nàng không thỏa đáng thì bọn họ cũng không dám nói gì trước mặt nàng.
Nàng chỉnh áo khoác trên người, đuổi theo thiếu niên trước mặt.
“Ngươi đi chậm chút, chờ ta với!”
Sở Kiếm giảm tốc độ.
Y quay đầu nhìn Tam công chúa.
Dáng người nàng nhỏ, bên ngoài khoác áo của y.
Áo khoác quá dài với nàng, thậm chí gấu áo còn chạm xuống đất, trông rất lúng túng.
Nhưng nàng giữ chặt nó, sợ nó sẽ tuột khỏi người mình.
Cả màu sắc lẫn kiểu dáng của áo khoác này đều không phải là kiểu nàng thích, nhưng nó là hơi ấm duy nhất của nàng trong đêm đông lạnh giá này.