Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người phụ nữ nói “Các người đừng nghe con bé nói bậy, con bé là con gái của chúng tôi, vì chút chuyện nhỏ nên giận lẫy chúng tôi rồi nhảy khỏi xe ngựa. Nhìn con bé bị thương như vậy, chúng tôi cũng rất đau lòng, mọi người mau tránh ra, chúng tôi phải đưa con bé đến đại phu.”

Người đàn ông thô bạo tiếp lời “Nếu các người còn cản chúng tôi đưa con gái mình đi chữa bệnh, con bé xảy ra chuyện gì, tôi sẽ liều mạng với các người!”

Quần chúng vây xem đều thấy Tiêu Hề Hề bị thương rất nặng, nếu chữa trị chậm trễ thì không ai chịu trách nhiệm được.

Thấy mọi người nhượng bộ, hai mắt Tiêu Hề Hề đỏ ửng khóc òa lên.

“Bọn họ chỉ vì mười lượng bạc mà muốn gả ta cho một lão địa chủ bảy mươi tuổi làm vợ lẽ! Ta nghe nói lão địa chủ có thói quen kỳ quái, ông ta thích hành hạ phụ nữ, ông ta đã hành hạ chết ba người vợ lẽ rồi, ta thà chết ở đây cũng không muốn bị ông ta tra tấn, hu hu hu!”

Mọi người nghe vậy, bước chân lập tức dừng lại.

Đôi vợ chồng trung niên không ngờ Tiêu Hề Hề ra chiêu này, hai người sửng sốt một lúc, sau đó giả vờ chân thành khuyên.

“Con gái à, đừng trách chúng ta tàn nhẫn, trong nhà thật sự không còn gì ăn, mười lạng bạc tuy không nhiều, nhưng cũng đủ để gia đình chúng ta sống sót một thời gian.”

Người phụ nữ nói xong liền giả vờ lau nước mắt.

Người đàn ông tỏ vẻ áy náy “Chúng ta không ngờ lão địa chủ lại thích hành hạ người khác, đó là sơ suất của chúng ta, nếu con gái không muốn gả thì thôi, cùng lắm thì nhà chúng ta thắt chặt túi tiền, chịu khổ thêm một thời gian, có khổ thế nào cũng không thể đẩy con gái vào hố lửa.”

Người phụ nữ vừa khóc vừa gật đầu đồng ý “Ừm, chúng ta về nhà thôi, về nhà thôi.”

Hai người muốn dìu Tiêu Hề Hề đi.

Quần chúng vây xem xúc động khi thấy đôi vợ chồng chủ động nhượng bộ, chuẩn bị nhường đường cho họ.

Sau đó lại nghe Tiêu Hề Hề nói.

“Ta không về! Các người đừng tưởng ta không biết, trong nhà không phải không còn gì để ăn, sở dĩ các người muốn bán ta cho lão địa chủ là vì muốn lấy tiền sính lễ cho ca ca cưới vợ, ta mà theo các người về, các người nhất định sẽ  lần nữa bán ta đi!”

Quần chúng lần nữa choáng váng.

Gì? Còn có chuyện này nữa!

Quần chúng lại dừng bước, tiếp tục xem kịch.

Đôi vợ chồng trung niên tức chết, hận không thể lập tức đánh gục Tiêu Hề Hề rồi vác đi.

Nhưng xung quanh có rất nhiều người nhìn, dù hai người có biết võ công cũng khó mà an toàn thoát thân.

Đây là đường lớn, thỉnh thoảng sẽ có quan sai đi ngang.

Nếu ra tay trực tiếp sẽ dễ làm quan sai chú ý.

Hết cách, đôi vợ chồng trung niên chỉ đành nghiến răng tiếp tục diễn với Tiêu Hề Hề.

Hai người thề với trời sẽ đối xử tốt với con gái, không bán nàng làm vợ lẽ cho lão địa chủ nữa.

Dù sao bọn họ không tin quỷ thần, lời thề độc nào cũng dám nói.

Quần chúng thấy vậy, bắt đầu tin cặp vợ chồng này nói thật.

Một số người thậm chí còn bắt đầu giúp khuyên Tiêu Hề Hề

“Nha đầu à, cô về nhà với cha mẹ đi, tin bọn họ lần này, dù sao bọn họ cũng là cha mẹ ruột của cô, trên đời này có cha mẹ nào không yêu thương con mình?!”

Tiêu Hề Hề như bị người khác chạm vào nỗi đau, khóc lớn tiếng hơn.

“Nhưng bọn họ vốn không phải cha mẹ ruột của ta! Ta được bọn họ nhặt về. Bọn họ chưa từng xem ta là con gái, ngày nào cũng đánh đập mắng mỏ ta. Ở nhà ta không có cơm ăn, không có áo mặc, lúc ta bệnh cũng không có ai chăm sóc, ta đã suýt chết mấy lần. Kinh tởm hơn là người đàn ông này còn muốn làm nhục ta!”

Nàng vừa nói vừa giơ tay chỉ về phía người đàn ông, khuôn mặt đẫm nước mắt đầy đau buồn, tức giận và tuyệt vọng.

“Nếu ta về với bọn họ, nhất định sẽ bị tra tấn đến chết!”

Quần chúng mở to mắt.

Còn có chuyện như vậy nữa sao?!

Nét mặt của đôi vợ chồng trung niên hoàn toàn cứng đờ.

Đặc biệt là người đàn ông đó, suýt thì nhảy dựng lên chửi rủa.

Ông đây muốn làm nhục ngươi khi nào? Ngươi đừng có ngậm máu phu người!

Người đàn ông nghiến răng kiềm lại thôi thúc chửi rủa, cố gắng biện giải.

“Con là con gái ruột của chúng ta, sao cha có thể làm chuyện đó với con, con chắc chắn đã hiểu lầm rồi.”

Tiêu Hề Hề lớn tiếng phản bác.

“Ông đừng hòng gạt ta! Mấy chuyện này là do ca ca nói, chính miệng ca ca đã nói với ta, các người không phải cha mẹ ruột của ta. Ta là trẻ mồ côi được các người nhặt về. Ca ca còn nói, không chỉ ta được nhặt về, mà ca ca cũng là do mẹ và lão Vương nhà bên sinh ra. Vì thân thể của ông có bệnh, vốn không sinh được con!”

Quần chúng ồ lên.

Trời má! Còn xoay chuyển thế này nữa sao!

Kịch hay của năm!

Quá k.ích thích!

Người phụ nữ không biết phải diễn tiếp làm sao, chỉ đành liên tục phủ nhận.

“Ta không có, ta không có, con đừng nói bậy.”

Mặt người đàn ông xanh mét.

Gã không ngờ mọi chuyện lại phát triển thế này!

Tiêu Hề Hề nhìn gã với đôi mắt ngấn lệ, chân thành nói.

“Cha, tuy cha là một tên khốn nạn còn hơn cả cầm thú, nhưng ít nhất cũng cho con một miếng ăn, con có thể vẫn gọi người một tiếng cha. Nhưng nếu cha còn là đàn ông thì mau bỏ người đàn bà này đi. Bằng không sau này cha chết đi, toàn bộ tài sản của cha sẽ bị con trai của lão Vương nhà bên chiếm đoạt.”

Người đàn ông nhìn người phụ nữ bên cạnh mình.

Người phụ nữ lắc đầu mạnh “Ta không có vụng trộm, ta không có, ta trong sạch, hãy tin ta!”

Tiêu Hề Hề chân thành khuyên.

“Mẹ, chuyện đã đến nước này, mẹ đừng giấu nữa. Ca ca đã nói hết rồi! Ca ca nói mỗi lần mẹ kiếm cớ ra sông giặt quần áo, thực chất là mẹ đi vụng trộm với lão Vương nhà bên. Thỉnh thoảng mẹ còn may quần áo vá tất cho ông ta. Tình cảm của hai người rất tốt. Thậm chí mẹ còn từng than phiền, nếu cha chết thì hay rồi, chỉ cần cha chết, mẹ có thể sống với lão Vương nhà bên.”

Nàng nói như thật, thậm chí có cả chi tiết, nghe không giống giả.

Cả người đàn ông cũng không khỏi nhìn người phụ nữ, trong mắt đầy nghi ngờ.

Lẽ nào người phụ nữ này vụng trộm thật.

Người phụ nữ mở to mắt hét lên “Ta nói như vậy lúc nào?!”

Bà lập tức nói với người đàn ông bên cạnh “Đừng để con nha đầu này lừa, trong miệng nó không có câu nào là thật!”

Người đàn ông chợt tỉnh táo lại, thầm rủa bản thân vì quá bất cẩn, suýt thì bị con nha đầu này lừa.

Tiêu Hề Hề “Ca ca đã nói hết rồi, ca ca không thể nào lừa ta được.”

Người đàn ông không chịu được nữa, giận dữ hét lên “Mày đừng có nói nhảm, mày vốn không có ca ca nào hết!”

Tiêu Hề Hề hoảng hốt “Thì ra từ lâu cha đã biết ca ca không phải là ca ca của ta, thật ra ca ca là con trai của lão Vương nhà bên, cha vốn không có con trai! Cha rõ ràng biết mình bị cắm sừng nhưng vẫn bằng lòng sống cùng mẹ sao?”

Quần chúng vây xem vô cùng chấn động.

Chưa từng nghĩ trên đời lại có người đàn ông bao dung như vậy!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK