“Sau khi bị nô tài từ chối, người đó rất thất vọng, nhưng cũng không làm phiền nữa. Người đó đặt quà xuống rồi rời đi. Nô tài có bảo người đó mang quà về, nhưng người đó không chịu, cứ nói quà đặc biệt chuẩn bị cho vương gia. Nô tài thấy vì chút đồ này mà lằng nhằng với người đó thì không tốt lắm nên cũng không chấp nhất nữa. Nô tài mở hộp quà ra xem, bên trong có một tượng Quan Âm bạch ngọc và một bộ dụng cụ ăn uống bằng hồng ngọc. Sau đó, nô tài mang số quà này đến cho vương phi xem. Vương phi rất thích bộ dụng cụ bằng hồng ngọc nên sai người cất vào bếp.”
Thời cổ đại không có khử trùng ở nhiệt độ cao, bộ dụng cụ lần đầu tiên sử dụng thường được rửa bằng nước sạch.
Nhưng nước thông thường không thể rửa sạch sáp ong.
Quản gia nói đến đây, cảm thấy vô cùng hối hận, không khỏi rơi nước mắt.
“Nô tài không ngờ bộ dụng cụ lại bị người khác hạ độc, là lỗi của nô tài, nô tài suýt nữa đã hại chết vương phi!”
Ông cũng giống thị nữ kia, hoàn toàn không hề hay biết, suýt trở thành đồng phạm hại chết Anh vương phi.
Giờ Lạc Dạ Thần đã biết chân tướng, cơn giận trong lòng càng mãnh liệt hơn.
Ý đồ thật sự của tên hung thủ thật nham hiểm!
Y nghiến răng hỏi.
“Thương nhân buôn ngọc đó tên gì? Sống ở đâu?”
Quản gia lau nước mắt, cố giữ bình tĩnh “Người đó nói mình tên Lý Mậu, đến từ phía tây nam, sống ở lầu Thiên Ngoại phía tây thành.”
Lầu Thiên Ngoại là một quán trọ khá có tiếng ở thành Thịnh Kinh, vì quán trọ nằm ở vị trí tốt, xung quanh có nhiều cửa tiệm nên hầu hết thương nhân đều sống ở đó, nhiều nhất là thương nhân từ nơi khác đến Thịnh Kinh làm ăn.
Từ lúc Lý Mậu đến vương phủ tặng quà cũng đã trôi qua một tháng.
Lúc này điều tra thì rất có thể người đó đã rời khỏi Thịnh Kinh.
Nhưng Lạc Dạ Thần không bỏ cuộc, tự mình dẫn người đến lầu Thiên Ngoại.
Y ép chưởng quỹ của lầu Thiên Ngoại lấy sổ sách ra dò từng trang.
Tra hết sổ sách trong ba tháng qua, không tìm thấy vị khách nào tên Lý Mậu.
Chưởng quỹ và hầu bàn cũng nói chưa từng tiếp khách nào tên Lý Mậu.
Rõ ràng Lý Mậu chưa từng tới lầu Thiên Ngoại.
Cả cái tên Lý Mậu cũng là giả.
Chuyện này ngay từ đầu là một cái bẫy, nhằm mục đích đưa bộ dụng cụ ăn uống có độc đến phủ Anh vương.
Trời cũng đã muộn.
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề quyết định về cung.
Trên đường về, cả hai nói chuyện Anh vương phi bị hạ độc.
Tiêu Hề Hề “Chàng nghĩ kẻ hạ độc là ai?”
Lạc Thanh Hàn không trực tiếp trả lời vấn đề mà hỏi ngược lại.
“Mục đích thật sự của kẻ hạ độc là gì?”
Đối phương tốn công bày ra cái bẫy này, chắc chắn có ý đồ gì đó.
Nếu không tìm được manh mối, thế thì suy luận từ kết quả.
Tiêu Hề Hề không nghĩ gì, buột miệng nói “Đương nhiên là muốn hại mẹ con Anh vương phi.”
Lạc Thanh Hàn “Sau đó thì sao? Hại chết mẹ con Anh vương phi thì có lợi gì cho hung thủ?”
Tiêu Hề Hề không thể trả lời.
Nếu Anh vương có thiếp thất khác, thì lợi ích lớn nhất của việc hại chết mẹ con Anh vương phi là vì vị trí vương phi và sủng ái.
Nhưng hậu viện của Anh vương phủ trống trải sạch sẽ, không nói đến thiếp thất chính thức, cả một thông phòng cũng không có.
Suy luận này rõ ràng không thông.
Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút “Lẽ nào là báo thù?”
Lạc Thanh Hàn “Ta chưa từng nghe nói Anh vương có kẻ thù không đội trời chung nào.”
Anh vương phi lớn lên ở biên cương, không có chủ đề chung gì với các quý nữ trong thành Thịnh Kinh, vì vậy ở kinh thành nàng không có bạn thân, cũng không có kẻ thù nào đặc biệt.
Đôi lúc có người chướng mắt nàng, nhưng cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, không đến mức hạ độc giết người.
Báo thù hình như cũng không thể xảy ra.
Tiêu Hề Hề nhăn mặt “Ta không nghĩ ra được.”
Lạc Thanh Hàn đưa tay vén sợi tóc rơi xuống của nàng ra sau tai, thản nhiên nói “Chúng ta đưa ra một giả thuyết, giả như hạ độc thành công, mẹ con Anh vương phi bị hại chết, hậu quả sẽ thế nào?”
Tiêu Hề Hề “Nếu mẹ con Anh vương phi chết, Anh vương chắc chắn sẽ nổi điên, Định Viễn Hầu cũng sẽ rất đau buồn.”
Lạc Thanh Hàn “Đúng vậy, Anh vương sẽ nổi điên, nếu lúc đó có người tới gặp huynh ấy, nói người hại chết mẹ con Anh vương phi là ta, nàng nghĩ Anh vương sẽ phản ứng thế nào?”
Tiêu Hề Hề giật mình “Có người muốn nhân cơ hội ly gián?”
Anh vương tính tình xốc nổi, làm việc gì cũng tùy hứng, dễ bị lợi dụng.
Mấy năm nay, chính vì có Anh vương phi trói buộc y, mới khiến y an phận điềm tĩnh hơn.
Nếu Anh vương phi không còn, Anh vương nhất định sẽ bất chấp tất cả báo thù cho vương phi.
Khi đó, chỉ cần có người tạo ra vài bằng chứng dẫn hiềm nghi lên người Hoàng đế, Anh vương chắc chắn sẽ cắn câu.
Một khi hai huynh đệ Hoàng đế và Anh vương trở mặt thành thù, bắt đầu tàn sát lẫn nhau, triều đình sẽ chìm trong vũng nước đục.
Một khi triều đình hỗn loạn, thiên hạ cũng sẽ loạn.
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nói.
“Đây chỉ là suy đoán của ta, có lẽ hung thủ chỉ nhắm vào Anh vương phi, không phức tạp như ta nghĩ.”
Tiêu Hề Hề “Mọi chuyện đều phải chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.”
Lạc Thanh Hàn “Ta sẽ phái người trông chừng phủ Anh vương, đồng thời nhắc nhở Anh vương và Định Viễn Hầu chú ý nhiều hơn, đề phòng kẻ đứng sau thừa cơ hội.”
Tiêu Hề Hề suy nghĩ một chút, nhịn không được hỏi.
“Hung thủ làm sao có thể chắc chắn Anh vương phi sẽ dùng bộ dụng cụ đó? Nếu Anh vương phi không dùng thì sao? Chẳng phải kế hoạch của gã sẽ hỏng sao?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Hỏng thì thế nào? Đối với gã mà nói chỉ tổn thất một bộ dụng cụ, nhưng nếu kế hoạch thành công, gã sẽ thu được lợi rất lớn.”
Rủi ro thấp, lợi ích cao, nếu là hắn, hắn cũng sẽ thử.
Tiêu Hề Hề chặc lưỡi “Người này đúng là mưu mô.”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi nói “Nếu ta là hung thủ, ta nhất định sẽ chuẩn bị thêm nhiều kiểu kế hoạch thế này. Có thể những kế hoạch này cuối cùng sẽ thất bại, nhưng chỉ cần một trong số đó thành công, vậy ta sẽ được lợi.”
Tiêu Hề Hề “Đây là kiểu thả lưới bắt nhiều cá mà nhân gian thường nói à?”
Lạc Thanh Hàn “Có thể nói như vậy.”
Tiêu Hề Hề khẽ thở dài “Chàng làm Hoàng đế thật không dễ dàng, lúc nào cũng phải đề phòng người khác kéo chân.”
Lạc Thanh Hàn “May là bên cạnh ta còn có nàng.”
Hai người nhìn nhau chăm chú.
Có hơi ấm lặng lẽ chảy vào tim.
Bầu không khí rất tuyệt diệu.
Hai người bất giác dựa vào nhau.
Lúc sắp hôn nhau, bụng Tiêu Hề Hề đột nhiên phát ra tiếng ục ục.
Cả hai cùng lúc dừng lại.
Tiêu Hề Hề sờ bụng “Bụng ta đang nhắc nhở chúng ta đến giờ ăn tối rồi.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Ngày nào cũng ăn, tại sao không thấy lớn vậy?”