Ông hiển nhiên không ngờ Thái tử và Anh vương lại chạm mặt ở đây, tuy kinh ngạc trong lòng nhưng trên mặt lại không hề biểu lộ gì, cười to nói.
“Có thể được Thái tử Điện hạ và Anh vương đại giá quang lâm, Thương Lan Viên của ta thật đúng là vinh hạnh!”
Ông hành lễ với Thái tử trước, rồi mời mọi người ngồi xuống trò chuyện.
Lạc Dạ Thần gấp gáp nói “Không dám giấu gì, hôm nay con đến cầu hôn, cũng mang theo sính lễ tới rồi, con cũng nhờ người thử hỏi ý của Thái hậu, Thái hậu cũng ủng hộ hôn sự này, không biết ý của hoàng thúc thế nào?”
Tây Lăng vương khó xử “Đương nhiên ta cũng hi vọng con và Sơ Tuyết có thể thân thiết hơn, con bé Sơ Tuyết này tuy bề ngoài yếu ớt nhưng nội tâm rất quyết đoán, ta thấy chuyện này nên hỏi ý con bé, con nghĩ sao?”
Lạc Dạ Thần vội nói “Vậy thì mau mời Tạ cô nương ra đây, hỏi ý của muội ấy.”
Tây Lăng vương không ngờ người này gấp gáp như vậy, do dự một hồi mới nói “Dù sao Sơ Tuyết cũng là cô nương chưa xuất giá, tùy tiện mời con bé ra ngoài tiếp khách thì không ổn lắm?”
Lạc Dạ Thần không bỏ cuộc “Hoàng thúc không cần lo lắng, ở đây đều là người nhà, hơn nữa chúng ta cũng từng gặp nhau nên không cần kiêng kị gì cả.”
Nói đến mức này, Tây Lăng vương cũng không từ chối được nữa, chỉ đành bất đắc dĩ nói.
“Vậy con chờ một chút, ta phái người gọi Sơ Tuyết.”
Lạc Dạ Thần vội đồng ý “Được!”
Tây Lăng vương gọi Phương quản sự, sai y đến hậu viện gọi tiểu thư ra ngoài.
Phương quản sự chắp tay xoay người rời đi.
Ánh mắt Tiêu Hề Hề luôn dán vào bóng lưng y.
Thái tử lặng lẽ giơ tay siết mạnh eo nàng.
Tiêu Hề Hề rùng mình, phải cố lắm mới kiềm được xúc động muốn nhảy lên.
Nàng tức thì quay đầu nhìn chằm chằm Thái tử bên cạnh.
Trái lại, Thái tử bình tĩnh uống trà như không có chuyện gì.
Tây Lăng vương trò chuyện với bọn họ về vài chuyện xảy ra trong kinh gần đây.
Thái tử im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng trả lời mấy tiếng.
Lạc Dạ Thần nghển cổ nhìn về phía cửa, một lòng muốn biết khi nào Tạ Sơ Tuyết mới xuất hiện.
Mãi khi cổ nghển sắp dài ra, người trong lòng y mới tao nhã xuất hiện ngoài cửa.
Tạ Sơ Tuyết bước vào phòng, khuỵu gối hành lễ.
Mái tóc đen của nàng trượt về phía trước theo chuyển động, trong búi tóc có một cánh hoa đào, hẳn là vừa rồi vô tình dính vào khi đi ngang qua gốc đào.
Mắt mày hơi cụp, trông dịu dàng xinh đẹp.
Lạc Dạ Thần lập tức đứng dậy, trông như cậu bé mới biết yêu, lúc đối mặt với người trong lòng, tay chân không biết để sao mới tốt, mà vẫn phải cố giả vờ bình tĩnh, giả vờ lão luyện nói.
“Mấy ngày không gặp, Tạ cô nương càng xinh đẹp hơn trước.”
Nét mặt Tạ Sơ Tuyết hơi ngượng ngùng “Đa tạ vương gia khen ngợi.”
Lạc Dạ Thần “Qua đây ngồi đi.”
Y ra hiệu cho Tạ Sơ Tuyết ngồi ghế trống cạnh mình.
Tạ Sơ Tuyết không làm theo ý của y, nàng ngồi bên cạnh Tây Lăng vương, động tác tao nhã uyển chuyển, rất đẹp mắt.
Nàng duỗi cổ tay mảnh khảnh trắng như tuyết của mình rót trà cho từng người có mặt.
Đến lượt Lạc Dạ Thần, y kích động đỏ mặt nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói “Tạ cô nương hiền lương thục đức, ai có thể cưới được muội, đúng là có phúc ba đời, ha ha!”
Tạ Sơ Tuyết xấu hổ cúi đầu “Vương gia nói đùa rồi.”
Lạc Dạ Thần căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi, không phải y chưa từng bắt chuyện với nữ nhân, nhưng không căng thẳng như khi đối mặt với Tạ Sơ Tuyết.
Y nuốt nước bọt, tìm vài chủ đề hỏi han, thử khơi dậy hứng thú của Tạ Sơ Tuyết.
Không may là toàn thất bại.
Tạ Sơ Tuyết cứ luôn cúi đầu trông ngại ngùng, thỉnh thoảng mới ngước lên nhìn.
Trong mắt Tiêu Hề Hề và Thái tử thì rất bình thường, chẳng có ý nghĩa gì, nhưng trong mắt Lạc Dạ Thần thì chứa đựng những cảm xúc như ánh mắt trìu mến, tơ tình vương vấn nhưng khó mở lời, v.v…
Lạc Dạ Thần được ánh mắt đó cổ vũ, cuối cùng lấy hết can đảm hỏi.
“Tạ cô nương, muội có bằng lòng gả cho ta không?”
Tiêu Hề Hề ngừng ăn bánh ngọt.
Nàng nhìn cả hai không chớp mắt, muốn biết giữa hai người còn có thể xảy ra chuyện gì nữa?
Tạ Sơ Tuyết như nai con sợ hãi, đôi mắt đẹp đầy kinh ngạc, sau đó đỏ mặt, cuống quít nói “Vương gia đang nói đùa phải không? Hôn nhân đại sự nên nghe theo lệnh của phụ mẫu, lời của bà mai, sao người có thể nói trực tiếp với ta như vậy? Như vậy không hợp lễ nghi!”
Nói xong, nàng mặc Lạc Dạ Thần giải thích, đứng dậy dùng khăn lụa che khuôn mặt đỏ bừng, vội vàng ra ngoài.
Tiêu Hề Hề nuốt bánh ngọt trong miệng, úi chà, cầu hôn bị từ chối rồi.
Lạc Dạ Thần muốn đuổi theo nhưng bị Tây Lăng vương ngăn lại.
“Con gái da mặt mỏng, con trực tiếp hỏi con bé chuyện này, con bé chắc chắn không chịu được, nếu con còn đuổi theo chỉ càng làm con bé khó xử hơn thôi.”
Đây là lần cầu hôn đầu tiên của Lạc Dạ Thần, hoàn toàn không có kinh nghiệm, y vội hỏi “Vậy con nên làm sao?”
Tây Lăng vương đề nghị “Tốt nhất là con nên mời bà mai đến đây, để bà mai giúp con nói chuyện.”
Nếu theo thủ tục thông thường, bà mai sẽ đến nhà tìm hiểu trước, sau khi được đối phương đồng ý, mới có thể dẫn bà mai và sính lễ đến cầu hôn, chưa từng có ai không tuân thủ quy tắc như Anh vương, đến bà mai cũng không có mà đã mang sính lễ đến cầu hôn rồi.
Cũng vì Anh vương không làm theo quy tắc mới khiến Tây Lăng vương và Tạ Sơ Tuyết không kịp trở tay.
Tây Lăng vương có thể làm bây giờ chính là khuyên Anh vương trở về, tìm cách kéo dài thời gian để y đến cầu hôn lần nữa.
Lạc Dạ Thần thấy Tây Lăng vương nói có lý, tức thì vỗ đùi nói với Thái tử và Tiêu trắc phi.
“Thường nói sắp xếp gặp không bằng ngẫu nhiên gặp, nếu hai người đã ở đây, phiền hai ngươi làm mai giúp ta, thế nào?”
Tây Lăng vương “……”
Ông tính toán ngàn lần, nhưng không ngờ Anh vương lại nghĩ ra cách này.
Tiêu Hề Hề không ngờ nàng chỉ đến gặp Đại sư huynh, mà phải kiêm luôn chức bà mai bán thời gian.
Nếu là người khác, nàng không ngại giúp làm mai, nếu mai mối thành công một mối hôn sự, coi như là làm chuyện tốt.
Nhưng xem tướng mạo của Lạc Dạ Thần và Tạ Sơ Tuyết, hai người này vốn không có kết quả tốt!
Tiêu Hề Hề tiếp tục cúi đầu ăn bánh, giả như không nghe thấy gì.
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh hỏi “Chuyện thành thân quan trọng như vậy, huynh đã hỏi phụ hoàng chưa?”
Lạc Dạ Thần “Ta đã nhờ mẫu phi hỏi ý của Hoàng tổ mẫu rồi, Hoàng tổ mẫu nói ủng hộ ta.”
Lạc Thanh Hàn “Hoàng tổ mẫu là Hoàng tổ mẫu, phụ hoàng là phụ hoàng, hôn sự của huynh phải có sự đồng ý của phụ hoàng.”
Lạc Dạ Thần không nói nên lời.
Tây Lăng vương nhân cơ hội nói “Thái tử Điện hạ nói rất đúng, chuyện này vẫn phải hỏi ý của Hoàng thượng trước, Hoàng thượng yêu thương con như vậy, nhất định sẽ đồng ý hôn sự của con và Sơ Tuyết, con đi hỏi thử cũng không sao.”
Lạc Dạ Thần đành miễn cưỡng thỏa hiệp.
Khó lắm mới dỗ được Anh nương, Tây Lăng vương thầm thở phào nhẹ nhõm.