Hắn bước vào phòng, thì thấy Bạch trắc phi hôn mê bất tỉnh, không khỏi dừng bước, cau mày hỏi.
“Bạch trắc phi làm sao vậy?”
Liễu Nhứ ở bên cạnh khóc lóc dập đầu “Cầu xin Thái tử Điện hạ cứu Bạch trắc phi!”
Lạc Thanh Hàn cho người đi mời thái y.
Liễu Nhứ và một cung nữ khác nâng Bạch trắc phi lên ghế sập nằm.
Sắp xếp cho Bạch trắc phi xong, Liễu Nhứ lại quỳ xuống trước mặt Thái tử, lau nước mắt khóc nói “Thái tử Điện hạ, Bạch trắc phi bị Tiêu lương đệ chọc tức nên mới ngất xỉu, xin Điện hạ làm chủ cho Bạch trắc phi!”
Lạc Thanh Hàn nhìn Tiêu lương đệ, nhàn nhạ hỏi “Nàng chọc Bạch trắc phi làm gì?”
Tiêu Hề Hề vẻ mặt vô tội “Thần thiếp không chọc nàng ta.”
“Vậy nàng ta sao lại ngất xỉu ở chỗ của nàng?”
“Có lẽ buổi trưa nàng ta ăn không đủ no.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Bỏ đi, coi như hắn chưa hỏi gì.
Liễu Nhứ ngẩng đầu, trừng mắt đầy căm ghét nhìn Tiêu lương đệ.
Tiêu Hề Hề khi thấy khuôn mặt của Liễu Nhứ, ánh mắt không khỏi dừng lại.
Vừa rồi nàng không để ý lắm, bây giờ mới phát hiện, ấn đường của tiểu cung nữ dần chuyển đen, xem ra sắp gặp xui xẻo rồi!
Chẳng mấy chốc, thái y vội vã đến.
Sau một hồi chẩn trị, Bạch trắc phi nhàn nhã tỉnh lại.
Khi nàng thấy Lạc Thanh Hàn, đôi mắt phủ sương của nàng chợt sáng lên, nàng cố gắng đứng dậy hành lễ.
Lạc Thanh Hàn lạnh nhạt nói “Nếu nàng bệnh rồi, thì không cần hành lễ, an tâm nằm đi.”
Bạch trắc phi lại nằm xuống, khuôn mặt nhỏ tái nhợt hiện lên vui mừng.
“Thái tử Điện hạ, thần thiếp cảm giác đã lâu không gặp người rồi, người có khỏe không?”
Lạc Thanh Hàn “Ta vẫn khỏe.”
Trong mắt Bạch trắc phi dần ngập sương, giọng cũng trầm xuống “Thần thiếp nghe nói người sắp xuống phía Nam, muốn khuyên người, nhưng không tìm thấy người, chỉ có thể tìm Tiêu lương đệ giúp đỡ, người sủng ái muội ấy như vậy, hẳn là người sẽ nghe lời muội ấy khuyên, ai mà ngờ … ai mà ngờ …”
Nàng không nói nữa, thân thể mỏng manh yếu ớt khẽ run lên.
Dáng vẻ oan ức lại không dám nói ra này còn hiệu quả hơn là nói ra tất cả.
Tiêu Hề Hề nghĩ thầm, đây có lẽ là muốn nói lại thôi trong truyền thuyết nhỉ.
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng “Nàng có gì muốn nói không?”
Tiêu Hề Hề mờ mụt “Nói gì cơ?”
“Chuyện ta xuống phía Nam, nàng nghĩ sao?”
Tiêu Hề Hề thành thật trả lời “Thần thiếp thấy rất tốt mà.”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chăm chú, không bỏ qua biến hóa biểu cảm nào của nàng “Sao lại nói vậy?”
“Người là Thái tử, từ nhỏ lớn lên trong thâm cung, chưa từng thấy nỗi khổ của dân chúng, những chuyện nghe thấy đều do người khác kể lại, đây cũng không phải chuyện tốt. Nếu người có thể ra ngoài xem thử, xem dân chúng sống như thế nào, sẽ rất có ích người trong việc trị vì giang sơn sau này.”
“Nàng không lo lắng cho an toàn của ta sao?”
“Thần thiếp đương nhiên lo lắng, nhưng so với lo lắng, thần thiếp tin tưởng phán đoán của người hơn. Thần thiếp từng nói, dù người quyết định thế nào, thần thiếp sẽ luôn ủng hộ người.”
Sự u ám còn sót lại trong lòng Lạc Thanh Hàn cuối cùng cũng tiêu tan.
Hắn có một cảm giác thông suốt.
Trong hoàng cung này, không phải tất cả mọi người đều không hiểu hắn.
Nữ nhân trước mặt này, từ đầu đến cuối đều đứng về phía hắn, kiên định ủng hộ hắn.
Hắn không hề đơn độc.
Có người bằng lòng đồng hành cùng hắn.
Tiêu Hề Hề thấy vẻ u ám trên mặt hắn đã biến mất, dường như tâm trạng cũng tốt hơn, nàng vội hỏi.
“Điện hạ, thần thiếp có thể vào phòng bếp xem vịt quay đã chuẩn bị xong chưa, được không?”
“Đi đi.” Lạc Thanh Hàn dừng một chút, sau đó mặt không biểu cảm thản nhiên bổ sung “Không được ăn vụng.”
“Được thôi.”