Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Tiêu Hề Hề vẫn còn hơi mơ hồ, không biết bây giờ là tình huống gì.

Lục tiệp dư … không, bây giờ là Lục tuyển thị.

Nàng lao tới trước mặt Hoàng đế, nắm vạt áo của hắn khóc lóc van xin.

“Quý phi hiện giờ không sao rồi, cầu xin bệ hạ nương tay, đừng đưa thần thiếp vào lãnh cung!”

Lạc Thanh Hàn hiện giờ không muốn nhìn nàng nữa, nghiêm giọng nói.

“Đưa nàng ta đi, ném vào lãnh cung, không được phép thả ra ngoài!”

Hai ma ma mạnh mẽ tức thì bước tới, bịt miệng Lục tuyển thị, cưỡng ép kéo nàng ra ngoài.

Thái hoàng thái hậu muốn Hoàng đế thay đổi ý định, nhưng Hoàng đế vốn không muốn nghe bà nói.

Hắn trực tiếp bế Hề Hề sải bước xuống lầu.

Gia yến Trung thu năm nay kết thúc trong sự hỗn loạn.

Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn ngồi long xa về cung Vị Ương.

Về đến cung Vị Ương, Lạc Thanh Hàn không đưa nàng về phòng mà bế nàng thẳng vào tẩm điện của mình.

Hắn đặt nàng lên giường, đích thân giúp nàng tháo từng trâm cài trang sức xuống.

Bảo Cầm đi lấy nước ấm, giúp Quý phi rửa sạch lớp trang điểm trên mặt.

Rửa sạch lớp trang điểm, sắc mặt Tiêu Hề Hề càng tái nhợt, khiến Lạc Thanh Hàn cảm thấy rất khó chịu.

Hắn còn chưa nghĩ ra phải nói gì thì đã nghe Hề Hề chủ động nói, giọng hơi khàn khàn.

“Chàng có muốn biết tại sao năm đó ta đi mà không từ biệt không?”

Lạc Thanh Hàn hơi sững sờ.

Đương nhiên hắn muốn biết nhưng lại không dám hỏi.

Hắn sợ hỏi trúng vết thương lòng của nàng.

Hắn sợ nàng tổn thương lại bỏ chạy.

Thấy hắn im lặng, Tiêu Hề Hề thấy trong lòng đau xót khó tả.

Nàng cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Vì lúc đó ta không còn sống được bao lâu, ta không muốn để chàng biết chuyện này, ta sợ chàng không chấp nhận được, nên mới lặng lẽ rời đi. Ta muốn về Huyền Môn, về với sư phụ và các sư huynh đệ, rồi an tĩnh chờ đợi cái chết.”

Dù đã đoán được sự thật nhưng khi nghe nàng tự nói ra, Lạc Thanh Hàn vẫn cảm thấy tim đau nhói.

Hắn khàn giọng hỏi “Vậy hai mươi phong thư đó là nàng viết để lừa ta, đúng không?”

Tiêu Hề Hề càng khó chịu hơn, trong giọng còn mang theo tiếng nức nở.

“Xin lỗi.”

Lạc Thanh Hàn “Nếu như ta không phát hiện ra chân tướng, nàng định sẽ gạt ta cả đời sao?”

Tiêu Hề Hề ôm mặt “Xin lỗi.”

Lạc Thanh Hàn “Đừng nói hai chữ này nữa.”

Tiêu Hề Hề khóc nói “Ta thật sự không nỡ đi, nhưng ta không còn nhiều thời gian, ta không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn, chỉ có thể để lại số thư đó, xin lỗi, là ta nói dối gạt chàng, là ta tự nghĩ mình làm đúng nên hại chàng nôn máu!”

Lạc Thanh Hàn nhìn vai nàng run rẩy, nước mắt chảy ra giữa kẽ ngón tay, trong lòng thấy đau đớn không thôi.

Hắn mở tay nàng ra, để lộ khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của nàng.

Hắn cúi đầu hôn lên hàng mi ướt đẫm của nàng rồi thì thầm.

“Ta không chấp nhận xin lỗi bằng lời nói.”

Tiêu Hề Hề ngấn nước mắt nhìn hắn “Vậy phải làm sao chàng mới tha thứ cho ta?”

Lạc Thanh Hàn muốn nói là muốn nàng dùng cả đời để chuộc lỗi, nhưng lại không nỡ thấy nàng vì cảm giác tội lỗi mà bị ép phải ở lại bên mình.

Cuối cùng hắn chỉ khẽ nói một câu.

“Chỉ cần nàng làm nũng với ta, ta sẽ cho qua chuyện này.”

Tiêu Hề Hề tưởng hắn nói đùa, nghi hoặc nói “Thật sao?”

Lạc Thanh Hàn gật đầu “Ừm.”

Tiêu Hề Hề lập tức nhào vào lòng hắn, cọ cọ ngực hắn, dùng giọng mũi nhẹ nhàng hỏi.

“Bệ hạ, thần thiếp muốn sống trong tim ngài, kiểu mà không có hàng xóm, được không?”

Lạc Thanh Hàn cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vẫn trắng bệch, còn sót lại chút nước mắt, đôi mắt đỏ hoe, bộ dáng vừa đáng thương vừa đáng yêu này khiến hắn thấy tim mình như muốn tan chảy.

Hắn không kìm được đẩy nàng xuống giường hôn thật mạnh.

Tiêu Hề Hề bị hôn đến choáng váng đầu óc, tay chân mềm nhũn.

Nàng có cảm giác mình như sợi mì vừa vớt ra khỏi nồi, mềm nhũn không còn sức lực.

Mãi đến khi Lạc Thanh Hàn dời ra xa một chút, không khí trong lành lọt vào miệng mũi, nàng mới thấy dễ chịu hơn.

Nàng nằm ngửa trên giường, mở to đôi mắt mờ sương nhìn nan nhâm gần ngay trước mắt.

Giọng Lạc Thanh Hàn hơi trầm khàn.

“Nàng sớm đã sống trong tim ta, cửa cũng đã khóa chặt, cả đời này nàng không ra ngoài được nữa!”

Tiêu Hề Hề nửa cười nửa khóc, dùng sức gật đầu “Ừm!”

Đầu ngón tay Lạc Thanh Hàn lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt nàng, trầm giọng hỏi.

“Nàng nói nàng không còn sống lâu, có phải liên quan đến chuyện nôn máu? Có phải nàng mắc phải bệnh nan y gì không?”

Tiêu Hề Hề khụt khịt mũi “Không phải.”

Lạc Thanh Hàn “Vậy thì là chuyện gì?”

Tiêu Hề Hề “Chuyện này nói ra dài lắm.”

Lạc Thanh Hàn “Vậy nàng nói ngắn gọn đi.”

Tiêu Hề Hề nói thật chuyện mệnh cách không thể sống qua mười chín tuổi của mình.

Lạc Thanh Hàn không biết trên đời còn có chuyện như vậy, liền hỏi.

“Bây giờ nàng đã qua sinh nhật thứ mười chín, nhưng nàng vẫn còn sống, có phải nàng phá mệnh cách?”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Ừm, sư phụ nói giúp ta đổi mệnh, ta còn dùng cổ Hóa Thân để cải tạo cơ thể. Sở dĩ mặt ta biến thành thế này là do cổ Hóa Thân. Ta an toàn vượt qua kiếp số. Nhưng trong người vẫn còn một phần độc cổ. Cảm xúc của ta không thể dao động quá lớn, thân thể ta cũng không thể chịu được hoạt động quá mạnh, nếu không độc trong người sẽ phát tác. Vừa rồi vì ta quá khó chịu nên mới làm độc cổ phát tác, đột nhiên nôn máu bất tỉnh.”

Lạc Thanh Hàn phản ứng rất nhanh “Vậy Phương thái y vừa nãy nói nàng chịu đả kích quá lớn, khí huyết dâng trào nên mới … hắn dám gạt ta!”

Tiêu Hề Hề sợ hắn tìm Phương thái y tính sổ, vội nắm lấy cánh tay hắn.

“Phương thái y cũng là vì muốn tốt cho ta, lúc đó có rất nhiều người, nếu nói ta trúng độc thì mọi người đều biết trong người ta có độc, trong cung sẽ không giữ nữ nhân trong người có độc.”

Lạc Thanh Hàn cau mày “Tại sao hắn phải giúp nàng? Hai người từng quen biết?”

Tiêu Hề Hề biết hắn không dễ bị lừa nên đành nói thật.

“Phương thái y kia hẳn là Đại sư huynh của ta, huynh ấy dùng thuật dịch dung.”

Lạc Thanh Hàn “Làm sao hắn vào được Thái y viện?”

Tiêu Hề Hề “Ta cũng không biết, ta cũng mới biết được chuyện này, nếu không phải vừa rồi ta nhìn thấy huynh ấy mặc trang phục của thái y, ta cũng không biết huynh ấy vào Thái y viện.”

Lạc Thanh Hàn quyết định sai người điều tra chuyện này.

Hắn đưa tay vén tóc nàng ra sau tai, trầm giọng hỏi.

“Nàng còn giấu ta chuyện gì nữa?”

Tiêu Hề Hề “Sau khi sư phụ giúp ta đổi mệnh, ta nhất định phải ở cạnh chàng mới có thể sống tiếp, khoảng cách giữa chúng ta không thể vượt quá mười dặm, một khi vượt quá khoảng cách này, ta sẽ chết.”

Tim Lạc Thanh Hàn thắt lại khi nghe thấy từ chết.

Hắn trịnh trọng hứa “Sau này ta đi đâu cũng sẽ dẫn theo nàng.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK