Hắn mới chỉ gặp Bùi Thiên Hoặc, cảm thấy xa lạ với Ôn Cựu Thành, nên ánh mắt không khỏi nhìn Ôn Cựu Thành thêm một lát.
Ôn Cựu Thành chắp tay nói “Tại hạ họ Ôn, tên Cựu Thành, là Nhị sư huynh của Hề Hề.”
Thì ra bọn họ đều là người nhà của Hề Hề.
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi dịu đi, khẽ gật đầu đáp lại.
Có Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc dẫn đường, Lạc Thanh Hàn thuận lợi tìm được chỗ ở của Hề Hề.
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng gõ cửa.
Một lúc sau cửa mở ra.
Tuy nhiên, người mở cửa không phải Hề Hề mà là Sở Kiếm.
Lạc Thanh Hàn cau mày nhìn y “Ngươi là ai? Sao lại ở đây?”
Sở Kiếm lo lắng an toàn của sư tỷ nên nhờ người kê thêm một giường thấp trong phòng, ban đêm y ngủ trên giường thấp này, chỉ cần sư tỷ có động tĩnh gì khác thường, y sẽ kịp thời phát hiện.
Lúc này Sở Kiếm cau mày khi thấy một nam tử có khuôn mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng đứng ngoài cửa.
“Ngươi là ai? Nửa đêm đến đây làm gì?”
Lạc Thanh Hàn ngày càng không vui khi thấy y không nghĩ mình như người ngoài.
Lẽ nào tên nhóc này nhân lúc hắn không ở đây dụ dỗ Hề Hề?!
Đến khi Ôn Cựu Thành và Bùi Thiên Hoặc đi tới, mới hóa giải được cảnh tượng ngượng ngùng này.
Khi Sở Kiếm biết đối phương là anh rể của mình, vội xin lỗi “Thành thật xin lỗi, ta không biết ngài là Hoàng thượng, vừa rồi giọng điệu của ta có hơi gay gắt, hi vọng ngài đừng so đo với ta.”
Lạc Thanh Hàn cũng bỏ qua, phất tay ra hiệu không sao.
Hắn rất muốn gặp Hề Hề, không có ý định trò chuyện với những người này.
Sở Kiếm nhìn ra hắn đang nghĩ gì, nhỏ giọng nhắc nhở “Sư tỷ ngủ rồi, lúc ngài vào nhỏ tiếng chút.”
Lạc Thanh Hàn gật đầu “Ừm.”
Sở Kiếm nghiêng người sang một bên.
Lạc Thanh Hàn sải bước vào phòng.
Qua ánh nến mờ ảo, hắn nhìn thấy Tiêu Hề Hề đang ngủ trên giường.
Lúc này Tiêu Hề Hề đang ngủ say, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dày rũ xuống, môi hơi hé ra, một chân duỗi khỏi chăn, đôi chân nhỏ đặt ở mép giường.
Không biết nàng mơ thấy gì, trong miệng vẫn lẩm bẩm.
“Ăn đi, chàng ăn đi.”
Lạc Thanh Hàn nhẹ nhàng đi tới, từng bước một đi tới.
Hắn ngồi xuống bên giường, nhìn chằm chằm Hề Hề một lúc.
Nàng không chết, nàng còn sống.
Thật tốt.
Lạc Thanh Hàn nắm mắt cá chân của nàng, nhẹ nhàng nhét chân nàng vào trong chăn, sau đó giúp nàng đắp chăn lên ngực.
Lúc này Tiêu Hề Hề mở mắt.
Ánh mắt nàng chạm phải ánh mắt Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn hơi giật mình.
Hắn đang định mở miệng thì thấy Hề Hề nhắm mắt lại.
Nàng nhỏ giọng lầu bầu “Sao mình lại nằm mơ nữa?”
Lạc Thanh Hàn duỗi tay phải, ngón trỏ cong lên, nhẹ nhàng vuốt sống mũi của nàng.
“Nàng không nằm mơ.”
Tiêu Hề Hề cảm nhận được cái chạm chân thật, đây không phải là mơ!
Nàng lập tức mở mắt ra lần nữa, nhìn thẳng vào Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn cúi xuống hôn lên trán nàng “Cuối cùng ta cũng tìm được nàng.”
Câu nói đơn giản này lập tức khơi dậy mọi ấm ức trong lòng Hề Hề.
Nàng lập tức bật khóc!
“Hu hu hu! Chàng có biết tên Uất Cửu kia biế.n thái đến mức nào không? Gã đâm kim vào người ta, cởi y phục của ta. Ta vì trốn khỏi tay gã suýt thì thành người tàn phế! Còn bọn bắt cóc đó như âm hồn không tan cứ bám riết lấy ta. Ta suýt thì bị bọn chúng bắt đi rồi. Lúc đó ta nghĩ tại sao chàng không đến cứu ta, hu hu hu, tại sao chàng không đến cứu ta?”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng khóc luống cuống tay chân.
Sự tự trách và đau lòng mãnh liệt gần như lấn át hoàn toàn lý trí của hắn, làm mắt hắn cũng đỏ lên.
Hắn ôm mặt nàng, cúi đầu hôn lên hàng mi của nàng, lặp đi lặp lại nhiều lần.
“Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của ta.”
Tiêu Hề Hề khóc nấc lên.
Nàng không biết bản thân bị làm sao, sao lại mềm yếu như vậy?
Rõ ràng mọi chuyện đã qua, sao còn ở đây khóc lóc gây chuyện?
Nhưng nàng không kiềm được muốn khóc.
“Vốn ta không muốn nỗ lực nữa, ta đã nghĩ đến chuyện từ bỏ, dù sao con người sớm muộn gì cũng phải chết, ta cần gì giày vò bản thân? Nhưng ta không nỡ bỏ chàng, ta không buông được chàng, hu hu hu!”
Lạc Thanh Hàn nếm nước mắt của nàng, có vị mặn cũng hơi chát.
Hắn hôn gò má nàng, rồi hôn lên môi nàng.
Tiếng khóc của Tiêu Hề Hề dần ngừng lại, nhưng hai tay nàng vẫn nắm chặt lấy y phục của hắn, như sợ nếu mình buông ra, hắn sẽ biến mất.
Ngoài cửa, Ôn Cựu Thành, Bùi Thiên Hoặc và Sở Kiếm im lặng đứng một lát.
Khi không còn nghe tiếng khóc nữa, ba sư huynh đệ mới rời đi.
Lạc Thanh Hàn vừa nhẹ nhàng vừa kiềm chế hôn nàng, như đang nâng niu một báu vật quý giá dễ vỡ, sợ dùng lực quá mạnh sẽ làm hỏng báu vật trong tay.
Hắn hơi lùi lại, đầu ngón tay lau nước trên khóe mắt Hề Hề, khàn giọng nói.
“Đừng khóc nữa.”
Thấy nàng khóc, hắn cảm thấy tim mình như bị dao rạch từng nhát, đau đớn không tả xiết.
Tiêu Hề Hề khụt khịt mũi, đôi mắt đẫm nước, trông vô cùng đáng thương.
Giọng nói của nàng còn có tiếng nấc “Sao trên người chàng có mùi than củi vậy? Chàng lén ta đi ăn thịt nướng à?”
Lạc Thanh Hàn “……”
Trong thời điểm trữ tình thế này, nàng vẫn không quên chuyện ăn?
Tiêu Hề Hề cố ý nghiêng người, tựa đầu vào ngực hắn hít hà “Không có mùi gia vị hay mùi thịt gì, chỉ có mùi than củi, chắc không phải thịt nướng, thế rốt cuộc chàng làm gì?”
Lạc Thanh Hàn “Hôm nay ta gặp Uất Cửu, suýt thì bị gã thiêu sống.”
Tiêu Hề Hề khẽ mở mắt “Chàng cũng gặp tên biến thái chết tiệt kia rồi!”
Lạc Thanh Hàn “Nhưng gã cũng không tốt gì, bị ta bắn một mũi tên, hẳn là bị thương không nhẹ.”
Tiêu Hề Hề “Không bắt được gã sao?”
Lạc Thanh Hàn “….. không bắt được.”
Cảm thấy câu trả lời này quá xấu hổ, hắn lập tức nói thêm câu khác.
“Lần sau ta nhất định sẽ bắt được gã, chặt thành từng mảnh trút giận cho nàng.”
Tiêu Hề Hề gật đầu mạnh “Ừm, nhất định không được tha cho tên đó!”
Tên bi.ến thái chết tiệt đó đã hại nàng chịu khổ nhiều như thế, sau này có cơ hội nhất định phải cho gã biết tay!
Tiêu Hề Hề nảy sinh ý nghĩ, mong đợi hỏi.
“Vừa nãy chàng nói chàng đã bắn gã, hiện trường có vết máu của gã không?”
Lạc Thanh Hàn “Hẳn là có, nhưng ngọn núi cháy lớn, chỉ sợ không còn vết máu.”
Tiêu Hề Hề thất vọng.
Nếu có máu của Uất Cửu, nàng có thể dùng máu xác định tung tích của gã.
Lạc Thanh Hàn chợt nhớ tới chuyện gì, đột nhiên nói.
“Nàng đợi chút.”
Hắn bước nhanh ra khỏi phòng, gọi Triệu Hiền.
Hai người nói nhỏ vài lời ngoài cửa.
Lúc Lạc Thanh Hàn quay lại, trên tay hắn cầm một mảnh vải dính máu.
Hắn đưa mảnh vải qua “Vết máu trên này hẳn là của Uất Cửu để lại.”