Căn phòng đó chỉ có hai chiếc chìa khóa, một ở trong tay Không Thiền, một ở trong tay Thiên Nhất đạo nhân.
Rõ ràng là do Thiên Nhất đạo nhân dùng chìa khóa mở cửa.
Mà bây giờ Thiên Nhất đạo nhân nói không biết gì, chứng tỏ muốn giả ngu đến cùng.
Không Thiền bình tĩnh nhìn Thiên Nhất đạo nhân.
Thiên Nhất đạo nhân có thể cảm nhận được Không Thiền tức giận, nhưng ông không hề sợ.
Ông là quan chủ của Tam Thanh Quan, có danh tiếng cao trong thành Thịnh Kinh, dù Không Thiền nghi ngờ ông, chỉ cần không thể đưa ra bằng chứng thuyết phục, Không Thiền cũng không thể làm gì ông.
Còn về phần Không Thiền có hận ông hay không, ông càng không quan tâm.
Dù sao ông và Không Thiền cũng không phải người cùng đường.
Ông thậm chí còn ước gì Không Thiền có thể mau chóng cút khỏi đây.
Cuối cùng, Không Thiền không nói gì, sắc mặt u ám bỏ đi.
Sáng sớm hôm sau.
Tiêu Hề Hề ăn xong bữa sáng, lên xe ngựa rời cung.
Xe ngựa của nàng tình cờ gặp xe ngựa của Không Thiền ở cổng cung.
Không Thiền được xa phu đỡ xuống xe, bọn họ nhìn thấy một cỗ xe ngựa chạy ra khỏi cung, lập tức lùi lại tránh sang một bên.
Tiêu Hề Hề vén một góc rèm xe.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Không Thiền.
Giác quan của Không Thiền rất nhạy bén, nhận thấy có người đang nhìn mình, lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt vừa lúc gặp phải ánh mắt của Tiêu Hề Hề.
Dù Tiêu Hề Hề ăn mặc rất bình thường, nhưng việc có thể ngồi xe ngựa rời cung cũng đủ cho thấy nàng không phải người bình thường.
Không Thiền nhìn đi chỗ khác, vẩy phất trần trong tay.
Cỗ xe ngựa đi ngang qua ông, gió thổi bay góc áo, khiến ông rất có phong thái cao nhân.
Tiêu Hề Hề buông rèm, xe ngựa dần đi xa.
Lúc Không Thiền bước vào cổng cung, ông dừng bước hỏi cấm vệ gác cổng.
“Xin hỏi người trong xe ngựa vừa rồi là vị quý nhân nào?”
Cấm vệ biết ông là hồng nhân bên cạnh Hoàng đế, không dám giấu diếm, bèn nói thật.
“Vừa nãy là Tiêu trắc phi ở Đông cung.”
Nghe thấy hai chữ “Đông cung”, trong lòng Không Thiền khẽ động.
Ông cảm ơn cấm vệ, lên kiệu đi đến cung Vị Ương.
Xe ngựa dừng trước cổng phủ Anh vương.
Tiêu Hề Hề xuống xe vào vương phủ.
Theo sau nàng là Phó thống lĩnh Ngọc Lân vệ Thượng Khuê.
Bộ Sanh Yên dẫn họ đến hậu viện.
Tiêu Hề Hề vừa đi vừa hỏi “Sư đệ của ta thế nào rồi?”
“Nửa đêm qua y đã tỉnh, nha hoàn phụ trách chăm sóc y lập tức gọi đại phu, nhưng y …”
Lúc Bộ Sanh Yên nói đến đây, dường như không tìm được từ nào thích hợp hình dung Sở Kiếm, vẻ mặt cũng rất khó diễn tả.
Tiêu Hề Hề hỏi “Đệ ấy thế nào?”
Bộ Sanh Yên “Ta nhất thời cũng không nói rõ được, gặp y thì người sẽ hiểu.”
Tiêu Hề Hề mờ mịt đi theo nàng vào một tiểu viện.
Hai người vừa bước vào đã nghe thấy tiếng chửi bới của Lạc Dạ Thần từ trong phòng truyền đến.
“Chúng ta có lòng tốt thu nhận ngươi, ngươi chẳng những không cảm kích, còn nhổ nước bọt vào ta?!”
Nghe vậy, Tiêu Hề Hề dừng bước.
Bộ Sanh Yên thấy nàng ngạc nhiên, bất lực nói “Sở Kiếm rất cảnh giác, sau khi tỉnh lại không cho ai đến gần mình, chỉ cần có người đến gần, bất kể là ai, y cũng sẽ nhổ nước bọt vào đối phương.”
Tiêu Hề Hề cạn lời, trước kia ở sư môn sao lại không phát hiện sư đệ có thói quen khạc nhổ chứ?
Nàng bảo Thượng Khuê ở ngoài sân, sau đó cùng Bộ Sanh Yên vào phòng.
Trong phòng, Lạc Dạ Thần giận đến đỏ mặt, trên đất còn vứt chiếc áo ngoài.
Bộ Sanh Yên phát hiện áo dưới đất là của Lạc Dạ Thần, không khỏi hỏi “Chàng vứt áo xuống đất làm gì?”
Lạc Dạ Thần thấy nàng và Tiêu trắc phi đến, lập tức chạy tới méc hai người.
“Thằng nhóc này không biết tốt xấu, vừa nãy ta chỉ muốn xem thử nó thế nào, nó chẳng nói chẳng rằng mà nhổ nước bọt vào người ta, ghê chết đi được, ta chịu không nổi nên cởi áo ngoài vứt đi.”
Tiêu Hề Hề nhìn Sở Kiếm đang nằm trên giường.
Gân tay gân chân của y bị cắt đứt, không thể cử động, cách duy nhất chống cự là khạc nhổ.
Bộ Sanh Yên nhặt áo dưới đất lên, đưa cho nha hoàn đi giặt.
Lạc Dạ Thần vẫn còn tức giận “Áo này có giặt sạch cũng không mặc nữa.”
Bộ Sanh Yên cười lạnh “Vậy chàng cũng đừng mặc nữa, khỏa thân ra ngoài gặp người đi.”
Lạc Dạ Thần “……”
Vợ dữ quá!
Tiêu Hề Hề đi về phía giường.
Dù Sở Kiếm không thể động đậy nhưng giác quan rất nhạy bén.
Khi nhận thấy có người đến gần, y lập tức phồng má, bắt đầu tích lũy sức lực.
“Hơ ~ phụt!”
Tiêu Hề Hề nghiêng người sang một bên, tránh đòn tấn công nhổ nước bọt.
Nàng vội nói “Tiểu Kiếm, là ta!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Sở Kiếm ngẩn ra.
Y nhìn theo hướng phát ra tiếng, vừa thấy Tiêu Hề Hề, hai mắt tức thì đỏ lên.
“Sư tỷ!”
Tiêu Hề Hề bước nhanh tới, ngồi xuống bên giường, nắm lấy bàn tay mềm nhũn của y, nhỏ giọng nói.
“Là ta, ta đã cứu đệ, đây là phủ Anh vương, hai người kia là Anh vương và Anh vương phi, họ là bạn của ta.”
Lạc Dạ Thần thì thầm “Ai là bạn của cô?!”
Bộ Sanh Yên tát vào lưng Lạc Dạ Thần, ra hiệu cho y im lặng.
Tiêu Hề Hề nói “Ở đây rất an toàn, sẽ không có ai làm hại đệ nữa.”
Lúc này, thần kinh vốn căng thẳng của Sở Kiếm cuối cùng cũng thả lỏng.
Y bật khóc.
“Hu hu hu hu! Đệ nhớ mọi người quá!”
Tiêu Hề Hề lấy khăn tay lau nước mắt cho y “Đã lớn vậy rồi còn khóc? Có xấu hổ không?”
Sở Kiếm khóc nức nở, nước mắt chảy lộp bộp.
Lạc Dạ Thần rất ngứa mắt tên nhóc đó, nhưng khi thấy tên nhóc đó khóc thảm thiết như vậy, thì cảm thấy không cần thiết phải so đo với một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Bộ Sanh Yên sai người mang một chậu nước ấm tới.
Sở Kiếm khóc một hồi mới ngừng lại.
Nha hoàn vắt khăn ướt đưa cho Tiêu Hề Hề, nàng dùng khăn ướt lau sạch mặt và tay cho Sở Kiếm rồi hỏi.
“Sao đệ lại thành ra thế này? Là ai hại đệ?”
Do Sở Kiếm khóc quá nhiều nên bắt đầu nấc lên.
Y vừa nấc vừa nói.
“Sau … sau khi đệ xuống núi, vốn định đi bái tế mẫu thân trước, không ngờ đệ đi sai hướng …”
Lạc Dạ Thần châm chọc “Cả mẫu thân được chôn ở đâu cũng không biết à?”
Sở Kiếm phản bác “Ta … ta đương nhiên biết! Ta chỉ … chỉ đi nhầm đường thôi.”
Lạc Dạ Thần “Có khác gì không?”
Sở Kiếm rưng rưng nước mắt, lại muốn khóc.
Tiêu Hề Hề vội ngắt lời “Đệ mặc kệ ngài ấy, nói tiếp đi.”
Sở Kiếm khịt mũi “Đệ … đệ tìm đường rất lâu, nhưng cứ không tìm được phương hướng chính xác, đệ không biết … không biết phải làm sao, chỉ đành đi hỏi người khác. Trên đường đi đệ đã hỏi rất nhiều người, có người rất nhiệt tình, có người mặc kệ đệ, có người muốn lừa tiền của đệ …”
Tiêu Hề Hề lại ngắt lời y.
“Nói điểm quan trọng.”
Sở Kiếm lại khụt khịt mũi “Sư tỷ, hình như đệ chảy mũi.”
Tiêu Hề Hề “……”
Nàng lấy khăn lau mũi cho y.