“Phụ hoàng tức giận, khiển trách ta và Tần Liệt trước mặt nhiều người, ngươi nhân cơ hội đề nghị đổi đề thi, phụ hoàng thuận thế đó để ngươi đảm nhận vị trí quan chủ khảo. Vốn ta vẫn còn nghi hoặc, nếu ngươi chỉ tương kế tựu kế, thì không cần giết người diệt khẩu. Suy cho cùng, Tần Liệt mới là người thật sự tiết lộ đề thi, không liên quan gì đến ngươi, ngươi cùng lắm chỉ thuận nước đẩy thuyền, dù chuyện bại lộ, cũng sẽ không bị trách phạt gì nhiều.”
“Kết quả thì sao, ngươi đang ở trường thi nhưng vẫn mạo hiểm sai người đi giết người diệt khẩu, điều này có nghĩa là gì?”
Sắc mặt Lạc Vân Hiên tái nhợt, không lên tiếng.
Lạc Thanh Hàn nhìn chằm chằm vào mắt y nói tiếp.
“Cho thấy ngươi đang gấp, ngươi sợ người khác biết quan hệ giữa ngươi và lầu Đông Lai, càng sợ bị người khác biết ngươi có qua lại với Tần Liệt. Ngươi không chỉ thuận nước đẩy thuyền, mà sau đó còn tham gia vào chuyện làm lộ đề thi. Ngươi cấu kết với bọn chúng, bắt tay hủy hoại căn cơ của vương triều Đại Thịnh!”
Lạc Vân Hiên siết chặt tay thành đấm, lớn tiếng phản bác.
“Ta không có! Ngươi nói bậy! Tất cả đều là suy đoán của ngươi, ngươi ăn nói lung tung!”
Lạc Thanh Hàn “Ngươi muốn chứng cứ? Đợi đi, sẽ có chứng cứ nhanh thôi.”
Giọng hai người không nhỏ, tất cả giám khảo đứng bên cạnh đều nghe thấy.
Mọi người kinh ngạc nhìn hai huynh đệ, tự hỏi ai nói thật, ai nói dối?
Thời gian một nén nhang trôi qua rất nhanh.
Trời sắp sáng, thời hạn ba ngày sắp hết.
Triệu Hiền chạy nhanh trở ra, lớn giọng nói.
“Khởi bẩm Thái tử Điện hạ, mạt tướng đã hạ lệnh cho người lục soát tất cả các sĩ tử, tìm được mười lăm sĩ tử có đáp án!”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ngày đầu tiên của kỳ thi, khi các sĩ tử vào trường thi đã trải qua cuộc lục soát và kiểm tra nghiêm ngặt, theo lý mà nói không sĩ tử nào có đáp án mới phải.
Lạc Thanh Hàn không hỏi những sĩ tử kia làm sao vượt qua kiểm tra mà vào được trường thi, hắn tra kiếm vào vỏ, bình tĩnh nói.
“Mang đáp án mà bọn chúng giấu tới đây.”
Sĩ tử có rất nhiều cách để giấu, có người khắc chữ lên hạt gạo, có người nhét giấy vào ruột bút, có người nhét giấy vào giữa các lớp đệm giày …
Triệu Hiền tịch thu tất cả, giao chúng cho Thái tử.
Lạc Thanh Hàn kiểm tra từng tờ, phát hiện nội dung trên giấy tương tự đáp án.
Hắn nhìn Lạc Vân Hiên đang đứng bên cạnh, lạnh lùng hỏi.
“Nhị hoàng huynh có muốn xem nội dung trong đây là gì không?”
Cả người Lạc Vân Hiên cứng ngắc, đứng bất động, trán toát mồ hôi lạnh.
Thấy y không nhúc nhích, Lạc Thanh Hàn cũng không ép buộc, quay sang gọi các giám khảo khác tới xem.
Các giám khảo tập trung lại cẩn thận kiểm tra.
Khi bọn họ phát hiện những tờ giấy này có nội dung tương tự, sắc mặt không ngừng thay đổi.
Trước kỳ thi, không ai biết đề thi là gì, kể cả khi sĩ tử mang đáp án vào, thì nội dung đáp án cũng phải khác.
Nhưng bây giờ đáp án tương tự nhau, điều đó có nghĩa bọn chúng đã biết trước đề thi, chuẩn bị trước đáp án cần dùng trong kỳ thi.
Còn suy đoán có đúng hay không, cứ kiểm tra câu hỏi của một số bài thi tiếp theo là biết.
Đề thi luôn được niêm phong, chỉ có một chìa khóa ở trên người chủ khảo Lạc Vân Hiên.
Mọi người nhìn Lạc Vân Hiên.
Lạc Vân Hiên sắp đứng không vững.
Y khó khăn nói “Theo quy định, chỉ khi đến giờ thi mới được lấy đề thi. Bây giờ vẫn chưa đến giờ thi, ta không thể lấy đề thi ra được.”
Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hỏi “Ngươi đang kéo dài thời gian sao?”
Lạc Vân Hiên mím môi im lặng.
Lạc Thanh Hàn “Chuyện này ta đã bẩm báo với phụ hoàng, phụ hoàng cũng cho phép ta tùy tình hình mà xử lý. Đây là lệnh bài do phụ hoàng đưa ta.”
Hắn lấy một lệnh bài vàng kim từ trong ngực.
Mọi người nhìn kỹ, đúng là vật ngự ban.
Lạc Vân Hiên lúc này không còn cách nào khác, sắc mặt tái mét giao chìa khóa.
Lạc Thanh Hàn lấy được chìa khóa, tự mình mở phòng chứa đề thi, lấy đề thi mở ra.
Các giám khảo đều tập trung lại xem.
Thấy vậy, mọi người im lặng.
Các câu hỏi hoàn toàn khớp với đáp án mà sĩ tử mang vào!
Các sĩ tử đó chắc chắn đã biết đề thi, chuẩn bị sẵn đáp án rồi lén mang vào trường thi.
Vậy vấn đề đến rồi?
Làm sao bọn chúng biết đề thi?
Trước đó đề thi do Thái tử và Tần Liệt ra bị lộ, cho nên Hoàng đế và Nhị hoàng tử lập tức đổi đề thi.
Như vậy chỉ có Hoàng đế và Nhị hoàng tử biết đề thi mới.
Hoàng đế không thể nào tiết lộ đề thi, vậy nghi phạm chỉ còn lại Nhị hoàng tử?
Nghĩ tới đây, mọi người lại nhìn về phía Nhị hoàng tử Lạc Vân Hiên, trong mắt đầy nghi ngờ.
Chứng cứ rành rành trước mắt, Lạc Vân Hiên biết lần này mình khó thoát, y cười thê lương.
“Mặc kệ các người tin hay không, ta thật sự không có tiết lộ đề thi.”
Lạc Thanh Hàn sai người thu lại chứng cứ, lạnh lùng nói “Mặc kệ là ai tiết lộ đề thi, ngươi cũng phải chịu trách nhiệm về chuyện này.”
Lạc Vân Hiên không còn gì để nói.
Y là chủ khảo, bây giờ phạm phải sai lầm lớn như vậy, dù có biện giải thế nào cũng không tìm được lý do thoái thác.
Các sĩ tử gian lận đều bị bắt, các sĩ tử còn lại thì ở trong phòng thi của mình chờ chỉ thị tiếp theo của triều đình.
Khi Lạc Vân Hiên bị Ngọc Lân vệ đưa ra khỏi trường thi, đường chân trời vừa lúc xuất hiện một vầng sáng.
Y không khỏi liếc nhìn bầu trời.
Y đánh giá thấp Thái tử rồi.
Đến Hình bộ.
Lạc Vân Hiên bị nhốt một mình.
Lạc Thanh Hàn tạm thời không định thẩm vấn y.
Mười lăm sĩ tử gian lận bị thẩm vấn từng người một.
Bọn chúng đều xuất thân thế gia, ngày thường sống trong nhung lụa, bây giờ bị xích trong ngục, trong lòng có hơi hoảng sợ.
Trong số đó có mấy người kêu gào đòi gặp người nhà.
Bọn chúng xuất thân thế gia, trong nhà ít nhiều cũng có người thân làm quan trong triều, chỉ cần người nhà đồng ý giúp đỡ thì có thể thuận lợi thoát thân.
Nhưng Thái tử vốn không cho bọn chúng cơ hội đưa tin ra ngoài.
Thái tử chỉ cho bọn chúng hai cách—
Một là chủ động nhận tội.
Hai là dùng hình rồi nhận tội.
Đám công tử thế gia được nuông chiều này đâu chịu nổi khổ như vậy, mới dùng hình lần đầu đã chịu không nổi, đồng loạt khóc lóc nhận tội.
Trong chớp mắt, mười lăm bản khẩu cung với dấu tay đỏ tươi ra lò.