Dựa vào mùi phấn thơm mà Tiêu Hề Hề để lại, Lão Vương đã tìm ra lối vào mật đạo giấu trong bụi rậm.
Vì vấn đề an toàn, Phương Vô Tửu không trực tiếp vào mà yêu cầu Ngọc Lân vệ chia nhóm hai người, bắt đầu tìm kiếm cẩn thận dọc theo huyện Du Môn, xem có thể tìm thấy những lối vào mật đạo khác hay không.
Tục ngữ có câu thỏ khôn có ba hang, với mức độ xảo trá của môn chủ Thiên Môn, lão nhất định sẽ không chỉ chừa một mật đạo cho mình.
Chắc hẳn lão còn giấu những mật đạo khác.
Đúng như Phương Vô Tửu đoán, bọn họ tìm được bốn lối vào mật đạo ngoài thành.
Lúc này, cổng thành huyện Du Môn đã bị công phá, Hoàng đế đích thân dẫn quân vào thành giao chiến với phản quân.
Từ xa, khói dày đặc cuồn cuộn, tiếng giết chóc chói tai.
Thượng Khuê nóng lòng, muốn dẫn Ngọc Lân vệ xông vào thành giúp Hoàng đế, nhưng lại bị Phương Vô Tửu ngăn cản.
“Hiện giờ trong thành rơi vào hỗn chiến, dù số ít người chúng ta xông vào cũng không giúp được gì nhiều, còn có khả năng sẽ bị thương, chi bằng canh giữ ở lối vào mật đạo, xem thử có thể bắt được cá lọt lưới nào không.”
Thượng Khuê cảm thấy Phương Vô Tửu nói có lý, bèn chia Ngọc Lâm vệ thành bốn đội, mỗi đội chịu trách nhiệm canh gác một lối vào mật đạo.
Phương Vô Tửu chọn ngẫu nhiên chọn một trong bốn lối vào mật đạo.
Y ôm mèo vàng mập ngồi xổm sau đống cỏ khô cao, trong khi bảy Ngọc Lân vệ còn lại đang trốn ở nơi khác.
Bọn họ đợi rất lâu nhưng không đợi được ai ra khỏi mật đạo.
Mọi người đều cho rằng lần này đã chờ đợi vô ích, chỉ có Phương Vô Tửu vẫn bình tĩnh, tâm tình không hề bị ảnh hưởng, ánh mắt luôn dán chặt vào mật đạo.
Cuối cùng, cửa mật đạo bị đẩy nhẹ ra một khe hở từ bên trong.
Y cong khóe miệng, biết con cá lớn mà mình đang chờ cuối cùng cũng cắn câu.
……
Trong đêm, Thiên Yển chân nhân nhếch nhác đứng đó, đạo bào xám dính đầy máu, mái tóc trắng xõa sau lưng, đôi mắt xám đầy oán hận và không cam lòng.
Vì quá xúc động nên nếp nhăn trên mặt lão khẽ run lên, răng nghiến vào nhau phát ra tiếng.
Lão đã lên kế hoạch hơn hai mươi năm, khó lắm mới đi được tới ngày hôm nay, vậy mà bây giờ lại rơi vào tay đám nhóc này.
Cơn tức nghẹn ở cổ họng làm lão không thở được.
Lão nhìn chằm chằm vào thanh niên trước mặt, nghiến răng hỏi.
“Ngươi là người của Huyền Môn?”
Phương Vô Tửu cười khẽ “Đúng vậy.”
Thiên Yển chân nhân cười lớn “Ha ha ha, không hổ là người của Huyền Môn, thủ đoạn đúng là giỏi, bần đạo khâm phục!”
Lời còn chưa dứt, lão hung hăng vung tay áo, ba ám khí từ trong tay áo bay ra, đồng thời tay áo rộng của lão vung lên quấn chặt trường kiếm đang kề trên cổ lão, dùng hết sức lực ném sang một bên.
Phương Vô Tửu sớm đã đoán được đối phương sẽ không chịu đầu hàng, cho nên y luôn âm thầm đề phòng.
Gần như ngay lúc Thiên Yển chân nhân vừa ra tay, Phương Vô Tửu đã rút quạt gấp bên hông ra.
Quạt gấp trượt xuống mở ra, để lộ bề mặt quạt màu trắng bạc.
Quạt này được làm bằng chất liệu cực kỳ đặc biệt, trông có vẻ mềm mỏng nhưng thực chất lại rất cứng, gần như đao thương bất nhập.
Quạt chắn trước mặt Phương Vô Tửu, thay y chặn lại ám khí.
Ngọc Lân vệ rút kiếm, hung hãn lao về phía Thiên Yển chân nhân.
Ánh đao bóng kiếm, sát khí dâng trào.
Lão Vương ngồi xổm trên đống cỏ khô cao, vừa ăn cá khô nhỏ vừa nhìn loài người đánh đấm bên dưới.
Cái đuôi của con mèo đung đưa qua lại, đôi mắt xanh hơi nheo lại, trông khá thích thú.
Mãi đến khi Thiên Yển chân nhân bị Phương Vô Tửu dùng quạt đánh mạnh vào hai huyệt đạo, cả người đông cứng không thể cử động, lúc này trận chiến nhóm quy mô nhỏ này mới kết thúc.
Phương Vô Tửu xếp quạt lại, lấy một lọ thuốc từ trong tay áo.
Y đổ ra hai viên thuốc, mở miệng Thiên Yển chân nhân rồi nhét vào.
Thiên Yển chân nhân không muốn uống.
Nhưng thuốc này rất kỳ lạ, vào miệng tự tan.
Không cần lão phải nuốt, thuốc sẽ tự chảy vào cơ thể lão theo thực quản.
Thiên Yển chân nhân cuối cùng cũng cảm thấy sợ.
“Ngươi …… ngươi đã cho ta uống gì?”
Phương Vô Tửu thu lọ thuốc lại, cười nói “Đừng sợ, chỉ là hai viên thuốc Tán Công thôi, đây là thuốc mới được ta nghiên cứu ra, không gây tổn hại cho cơ thể, chỉ phế hết nội lực của ông mà thôi.”
Thiên Yển chân nhân tức giận sợ hãi đan xen, muốn lớn tiếng mắng chửi, nhưng lão chưa kịp nói gì đã bị Phương Vô Tửu dùng quạt đánh vào gáy.
Tầm mắt của lão tối sầm, mắt lão trợn ngược rồi bất tỉnh.
Phương Vô Tửu “Trói người lại đưa đi.”
Ngọc Lân vệ lập tức lấy sợi dây đã chuẩn bị ra, trói chặt Thiên Yển chân nhân.
……
Khi Tiêu Hề Hề tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.
Nàng đang nằm trên giường êm, đắp chăn ấm. Bên cạnh là một chiếc nồi đất sét nhỏ màu đỏ, thuốc bên trong không ngừng bốc khói, mùi thuốc nồng và đắng lan tỏa khắp phòng.
Tiêu Hề Hề hít một hơi thật sâu.
Chỉ cần ngửi thôi, nàng cũng biết đó chắc chắn là thuốc do đại sư huynh kê cho nàng.
Nàng vén chăn, cố gắng ngồi dậy.
Mèo vàng đang ngủ cạnh giường thấy nàng đã tỉnh, liền đứng dậy, sải bước chân mèo nặng nề tới trước mặt nàng, kêu meo meo hai tiếng.
Thấy nó vẫn tròn trịa, Tiêu Hề Hề không khỏi cong khóe miệng.
“Lão Vương.”
Vừa nói ra lời, nàng liền nhận ra cổ họng mình vô cùng khó chịu, giọng nói cũng khàn khàn.
Nàng không khỏi sờ sờ cổ họng mình.
Cửa bị đẩy ra, Lạc Thanh Hàn bước vào.
Hắn đã thay cẩm bào tay hẹp màu chàm, thắt lưng da siết chặt làm nổi bật vòng eo săn chắc của hắn. Mái tóc đen được buộc gọn, chỉ cố định bằng trâm ngọc đơn giản, trên thắt lưng của hắn có đeo một đồng điếu, bên cạnh còn có một túi gấm nhỏ tinh xảo.
Đồng điếu và túi gấm lắc lư theo bước chân của hắn.
Tiêu Hề Hề vừa nhìn đã nhận ra, đồng điếu và túi gấm đều là nàng tặng cho hắn.
Nàng ngơ ngác ngồi trên giường, nhìn Lạc Thanh Hàn không chớp mắt.
Thấy hắn tới ngày càng gần, nhịp tim nàng không khỏi đập ngày càng nhanh.
Cuối cùng, Lạc Thanh Hàn duỗi tay ôm chặt lấy nàng.
“Hề Hề.”
Giọng hắn còn khàn hơn cả nàng.
Nàng nghe mà đầu óc căng thẳng, đầu mũi chua xót.
Nàng từ từ giơ tay lên, ôm eo hắn, sau đó từ từ siết chặt.
Nàng vùi mặt vào ngực hắn, thốt ra một âm tiết trầm thấp từ cổ họng.
“Ừm.”
Thấy hai người ôm nhau chặt như vậy, hoàn toàn không có cơ hội cho Lão Vương chen vào.
Nó bất mãn kêu meo meo hai tiếng rồi vẫy đuôi nhảy xuống giường bỏ chạy.
Nồi thuốc trên bếp nhỏ vẫn đang bốc khói.
Tiếng ùng ục nghe rõ trong căn phòng yên tĩnh.
Lạc Thanh Hàn nghiêng đầu, yêu thương hôn lên má nàng, nói nhỏ vào tai nàng.
“Hề Hề, đến giờ uống thuốc rồi.”