Tiêu Hề Hề không quan tâm chuyện này, nhưng hắn là tên lắm chuyện, cảm thấy mùi rượu khó ngửi.
Dù đã khá muộn nhưng hắn vẫn nhất quyết đi tắm thay y phục.
Thường công công sớm đoán được Thái tử sẽ yêu cầu như vậy nên đã sai người chuẩn bị nước nóng từ trước, Thái tử vừa ra lệnh liền sai người mang nước nóng đến phòng Thái tử.
Thái tử nói với Tiêu Hề Hề.
“Nàng dậy đi, hầu hạ ta tắm rửa.”
Tiêu Hề Hề như cá muối mất linh hồn, nằm liệt trên giường không di chuyển.
“Điện hạ đã là Thái tử trưởng thành rồi, nên học cách tự mình tắm.”
Lạc Thanh Hàn mặt không biểu cảm nhìn nàng.
Tiêu Hề Hề bất giác nhắm mắt lại.
Trước khi nàng mơ thấy Chu Công, Thái tử đã vươn móng vuốt độc của mình, không thương tiếc lôi nàng ra khỏi giường.
Tiêu Hề Hề suy sụp “Điện hạ, xin người tha cho thần thiếp đi, thần thiếp thật sự rất muốn ngủ!”
Lạc Thanh Hàn “Ta còn chưa ngủ, nàng cũng không được phép ngủ.”
Tiêu Hề Hề “Người ngủ muộn như vậy, không sợ hói đầu sao?”
Lạc Thanh Hàn không dao động, thậm chí còn cười lạnh “Cho nên càng phải kéo nàng ngủ muộn theo, dù có hói đầu, chúng ta cũng cùng hói.”
Tiêu Hề Hề “……”
Cả hói đầu cũng không thể dọa được Thái tử, nàng thua rồi.
Nàng vật lộn xuống giường.
Lạc Thanh Hàn dang rộng hai tay, bày sẵn tư thế, chờ nàng hầu hạ cởi y phục.
Tiêu Hề Hề loạng choạng đi đến chỗ hắn, vừa ngáp vừa giúp hắn cởi y phục.
Lúc giúp hắn chà lưng, Tiêu Hề Hề không kìm được mà nhắm mắt lại, dựa vào bồn tắm ngủ thiếp đi.
Lạc Thanh Hàn quay đầu thấy nàng ngủ say, giơ tay phải lên, vẩy vài giọt nước lên mặt nàng.
Nhưng nàng vẫn không tỉnh, nàng vẫn ngủ một cách ngon lành.
Lạc Thanh Hàn không đánh thức nàng nữa.
Hắn tắm rửa sạch sẽ, mặc đồ ngủ vào, sau đó ôm Tiêu Hề Hề đang ngủ ngon, nhẹ nhàng đặt xuống giường.
Tiêu Hề Hề vẫn luôn ngủ say, không có ý định tỉnh lại.
Sau khi tiểu thái giám đổ nước tắm xong, trong phòng yên tĩnh trở lại.
Lạc Thanh Hàn thổi tắt nến, nằm xuống giường, xoay người kéo Tiêu Hề Hề vào lòng, ôm nàng thật chặt.
Tiêu Hề Hề rõ ràng đã quen với tư thế ngủ này, đầu óc nàng mơ màng, nhưng cơ thể nàng ý thức điều chỉnh tư thế thoải mái hơn.
Vì say khướt nên sáng hôm sau khi Huyện lệnh tỉnh dậy, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Ông cố nhớ lại những gì xảy ra đêm qua.
Tuy trí nhớ sau khi say hơi lộn xộn nhưng vẫn nhớ đại khái nội dung.
Ông nhớ những lời mình nói về Trần Lưu vương, chợt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.
Ông chỉ là quan viên địa phương nho nhỏ, lại dám bàn luận chuyện của Trần Lưu vương trước mặt Thái tử, đây rõ ràng là tìm chết mà!
Dù Thái tử không xử ông, nhưng nếu Trần Lưu vương biết chuyện, cũng sẽ không tha cho ông.
Huyện lệnh che mặt mình, hận không thể bóp cổ bản thân nói bậy tối qua.
Quản gia gõ cửa nhắc nhở.
“Đại nhân, xa giá của Thái tử sắp khởi hành, người không ra ngoài tiễn sao?”
Tiễn thì chắc chắn phải tiễn, dù sao cũng là Thái tử!
Huyện lệnh ôm tâm trạng tuyệt vọng, vội vã tắm rửa thay y phục, lên xe ngựa đến dịch trạm.
Các quan viên khác cũng như Huyện lệnh.
Tối qua sau khi say rượu, cái gì cũng dám nói, nhưng hôm nay tỉnh dậy, trong đầu chỉ có bốn chữ ‘biết vậy chẳng uống’.
Bọn họ nhìn nhau, thấy sắc mặt phờ phạc và quầng thâm dưới mắt nhau, tất cả gượng gạo cười khổ.
Thái tử quá tàn nhẫn, giết người không thấy máu!
Không hổ là nam nhân khắc tinh của Huyện lệnh!
Thái tử rời khỏi dịch trạm, Huyện lệnh và chúng quan viên đều quỳ xuống hành lễ.
Thái tử ra hiệu cho bọn họ không cần đa lễ.
Huyện lệnh không dám đứng dậy, thận trọng nói “Tối qua vi thần uống say lỡ lời, mong Điện hạ thứ tội, đừng quan tâm đến mấy lời bậy bạ của vi thần.”
Các quan viên cũng nói theo.
“Phải phải, toàn là lời bậy bạ sau khi say, không thể xem là thật!”
Lạc Thanh Hàn thờ ơ nói “Có phải nói bậy hay không, trong lòng ta tự biết.”
Chúng quan viên nghe vậy, trong lòng càng khổ hơn.
Nếu Thái tử xem lời bọn họ nói tối qua là thật, vậy bọn họ xong đời thật rồi!
Dù là phủ Trần Lưu vương hay Thái tử gia, đều là những nhân vật lớn mà bọn họ không thể đắc tội.
Lạc Thanh Hàn lại nói “Ta có thể đại khái đoán được trong lòng các khanh đang nghĩ gì, đừng quá lo lắng, chuyện của phủ Trần Lưu vương không liên quan đến các khanh. Các khanh chỉ cần làm tròn bổn phận, đừng làm chuyện rối loạn kỉ cương, tự nhiên có thể bảo vệ gia đình bình an.”
Chúng quan viên nghe vậy, như được đại xá, nhao nhao đáp lời.
“Thần xin nghe theo lời dạy của Điện hạ.”
Sau khi Thái tử lên xe ngựa, Triệu Hiền cưỡi ngựa dọn đường phía trước, đội ngũ hùng dũng rời dịch trạm, tiến về phía trước.
Theo kế hoạch của Thái tử, mỗi khi đến một dịch trạm sẽ dừng lại nghỉ ngơi một hai ngày, trong thời gian nghỉ ngơi có thể trà trộn vào người dân địa phương, hỏi thăm chuyện trong phủ Trần Lưu vương.
Nhưng tối hôm đó, họ vừa đến huyện Bạch Lộ, đã thấy xa giá của phủ Trần Lưu vương.
Triệu Hiền cưỡi ngựa về phía trước, hỏi đối phương là ai?
Một lang quân tuấn tú mặc cẩm y xanh đen xuống xe ngựa.
Ngũ quan của gã rất bình thường, nhưng đôi mắt lại rất sâu, thuộc loại thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng nhìn lâu lại phát hiện có một sức hút đặc biệt.
“Tại hạ là đích trưởng tử của Trần Lưu vương, Cừu Viễn, phụng lệnh của phụ vương, tới nghênh đón xa giá của Thái tử.”
Nói xong, gã lấy con dấu mang theo bên mình, sai người đưa cho Triệu Hiền.
Triệu Hiền tự mình kiểm tra, sau khi xác nhận thì xuống ngựa, trả lại con dấu cho Cừu Viễn, chắp tay hành lễ với đối phương.
“Mạt tướng là Thống lĩnh Ngọc Lân vệ Triệu Hiền.”
Cừu Viễn mỉm cười “Thì ra là Triệu tướng quân, ngưỡng mộ đã lâu.”
Triệu Hiền dẫn gã đến cạnh xe ngựa của Thái tử.
Biết đích trưởng tử của Trần Lưu vương đến, tim Lạc Thanh Hàn chùng xuống, xem ra kế hoạch dò hỏi tin tức thất bại rồi.
Lạc Thanh Hàn ngồi trong xe, nói ngắn gọn vài câu với Cừu Viễn.
Cừu Viễn lịch sự nhã nhặn, rất có phong thái.
“Điện hạ đi đường xa, hẳn là rất vất vả, tại hạ đặc biệt sai người quét dọn một biệt viện trong thành, Điện hạ có thể đến biệt viện kia tạm nghỉ ngơi một đêm. Nếu Điện hạ không mệt, sáng mai có thể tiếp tục lên đường, nếu Điện hạ vẫn cảm thấy mệt, có thể ở lại thêm hai ngày. Xung quanh đây có vài nơi rất đẹp, tại hạ có thể dẫn đường, cùng Điện hạ đi dạo và thưởng ngoạn phong cảnh của quận Trần Lưu.”