Năm đó người xúi giục Lạc Dạ Thần phái tử sĩ thích sát Thái tử chính là tên tai mắt này.
Sau đó, Lạc Dạ Thần được Thái tử chỉ điểm, biết bên cạnh mình có kẻ phản bội, thông qua một cuộc điều tra ngầm, y nhanh chóng khóa chặt mục tiêu tên tiểu tư này chính là tai mắt.
Vì Thái tử dặn không được rút dây động rừng nên y tạm thời án binh bất động.
Y đành giả vờ như không biết gì, tiếp tục giữ tiểu tư đó bên cạnh.
Nào ngờ Tiêu trắc phi chỉ nhìn tiểu tư đó một cái đã chọn hắn trong số rất nhiều hạ nhân trong phủ.
Tiểu tư đó bị chuốc rượu rồi bị người khác khiêng lên xe ngựa.
Khi xe ngựa của Không Thiền xuất hiện, chiếc xe chở đá của tiểu tư đó bị người khác quất một roi thật mạnh vào mông ngựa.
Hai xe ngựa không thể tránh, tông nhau trong con hẻm chật hẹp.
Hậu quả là hai người chết, một người bị thương.
Ban đầu, Hoàng đế tin lời Không Thiền, cảm thấy có người muốn hại Không Thiền.
Nhưng sau khi tra được thân phận tai mắt của tiểu tư đó, Hoàng đế bắt đầu nghi ngờ chuyện không đơn giản như Không Thiền nói.
Điều khiến ông băn khoăn nhất là tại sao Không Thiền lại biết trước có người muốn hại mình?
Không Thiền có thể tiên đoán tương lai sao?
Nếu thật sự có năng lực như vậy, tại sao không dứt khoát chỉ tên người đã mưu hại mình?
Hay là nói, chuyện này ngay từ đầu đã là một cái bẫy.
Hoàng đế vốn đa nghi.
Ông càng nghĩ, nghi ngờ trong lòng càng lăn lớn như quả cầu tuyết.
Ông nghi ngờ Không Thiền và U vương cấu kết giăng bẫy này nhằm ly gián quan hệ phụ tử của ông và Anh vương.
Một khi kế ly gián này thành công, chắc chắn trong cung sẽ lại hỗn loạn.
Nghĩ đến đây, Hoàng đế lại thấy lạnh lòng với U vương, đồng thời cũng cảnh giác với Không Thiền.
Trước đây, khi Không Thiền đưa thuốc cho ông, ông luôn uống ngay.
Hôm nay ông không uống ngay mà đặt lọ thuốc sang một bên, sau đó cười nói với Không Thiền.
“Mỗi ngày ngươi đi về giữa hoàng cung và Tam Thanh Quan quá vất vả, từ nay ngươi cứ ở trong cung, cần gì có thể nói với Cam Phúc.”
Cam Phúc đứng bên cạnh nghe vậy, mỉm cười chắp tay với Không Thiền.
Trong lòng Không Thiền biết Hoàng đế đang nghi ngờ, muốn giam lỏng mình trong cung.
Không Thiền hành lễ.
“Bần đạo tuân lệnh.”
Cam Phúc dẫn Không Thiền lui xuống.
Hoàng đế nhìn bóng lưng Không Thiền rời đi, nụ cười trên mặt nhạt dần.
Thật ra ông từng có ý định giết Không Thiền, dù sao giữ một người có thể làm hại ông bên cạnh, quả thật quá nguy hiểm.
Nhưng ông vẫn nhớ chuyện Huyền Môn.
Sức khỏe của ông ngày càng tệ, cứ tiếp tục thế này sẽ không chịu được lâu.
Các thái y đã thử mọi cách có thể, nhưng tiếc là không có tác dụng, Hoàng đế chỉ có thể đặt hy vọng vào Huyền Môn.
Không Thiền chính là mối liên kết duy nhất của ông với Huyền Môn.
Cho đến khi tìm được Huyền Môn nhất định phải giữ mối ràng buộc này.
Vốn Không Thiền muốn dùng cách dụ rắn ra khỏi hang, tìm người đưa Sở Kiếm đi.
Không ngờ ông bị đối phương cắn trả.
Chuyện này làm ông tức giận rất lâu.
Không Thiền tiện tay ném một mảnh giấy có viết chữ vào lư hương.
Nhìn tờ giấy bị lửa thiêu rụi, chỉ còn lại tàn tro.
Trên môi ông hiện lên nụ cười khinh bỉ.
“Không hổ là đệ tử do Huyền Cơ Tử dạy dỗ, đúng thật là không tầm thường.”
……
Sau vụ tông xe, Tiêu Hề Hề luôn im lặng chờ đợi, muốn xem Không Thiền còn có chiêu gì?
Nào ngờ Không Thiền an phận ở trong cung, không gây thêm rắc rối.
Ngày tháng trôi qua.
Xuân đi hạ đến.
Chẳng mấy chốc lại đến sinh nhật của Tiêu Hề Hề.
Bảo Cầm làm cho nàng bánh kem có vị mật ong.
Tiêu Hề Hề chắp hai tay, nhắm mắt cầu nguyện với bánh kem.
“Hi vọng Thái tử Điện hạ có thể bình an trở về.”
Bảo Cầm thì thầm “Điều ước của người nhất định sẽ thành hiện thực.”
Tiêu Hề Hề mở mắt, bật cười.
Đây hẳn là ước nguyện sinh nhật cuối cùng của nàng trong đời này.
Hi vọng ông trời nể tình nàng đáng thương, thành toàn cho ước nguyện này của nàng.
Tiêu Hề Hề thổi nến, cắt bánh vui vẻ ăn.
Ăn bánh xong còn có mì trường thọ thơm ngon.
Mì này do Bảo Cầm cố ý làm, trông thì như cả bát lớn, nhưng thực chất chỉ có một sợi mì.
Bảo Cầm kéo sợi mì thật dài, tượng trưng cho trường thọ.
Tiêu Hề Hề ăn hết mì, cả nước cũng không chừa.
Đón xong sinh nhật thứ mười tám, nàng chỉ còn một năm nữa.
Cuộc sống của nàng dần ít đi.
Vốn nàng đã nghĩ thông rồi, cảm thấy chết cũng không phải chuyện gì to tát, dù sao nàng cũng đã chết một lần, chết thêm lần nữa cũng không sao.
Nhưng khi nàng thấy tuổi thọ của mình giảm dần từng ngày, không khỏi cảm thấy cấp bách.
Nàng bắt đầu cầu nguyện, cầu nguyện Thái tử sớm ngày quay lại, ít nhất nàng được gặp hắn lần cuối.
Bình thường Tiêu Hề Hề có thời gian rảnh sẽ rời cung đến phủ Anh vương thăm Sở Kiếm.
Sở Kiếm háo hức hỏi.
“Sư tỷ, khi nào chúng ta về sư môn?”
Tiêu Hề Hề “Đệ vội làm gì?”
Sở Kiếm “Đương nhiên đệ vội, hiện giờ đệ là người tàn phế, không thể làm gì, đệ không muốn tiếp tục như thế này nữa, đệ muốn về sư môn tìm sư phụ chữa trị.”
Gân tay gân chân của y đã hoàn toàn bị cắt đứt, đại phu bình thường cũng hết cách, chỉ có Huyền Cơ Tử mới có thể chữa trị cho y.
Tiêu Hề Hề “Đệ không làm nhiệm vụ của mình sao?”
Sở Kiếm mặc kệ nói “Không làm, không làm, dù sao đệ cũng không có hứng thú với vị trí chưởng môn, hiện giờ đệ chỉ muốn nhanh chóng về sư môn.”
Tiêu Hề Hề an ủi nói “Chờ thêm một chút, chờ Thái tử trở về, ta nói với ngài ấy một tiếng, sau đó đưa đệ về sư môn.”
Sở Kiếm hỏi “Thái tử khi nào mới về?”
Tiêu Hề Hề “Chắc nhanh thôi.”
Ba ngày sau, một tin vui truyền đến Thịnh Kinh.
Thái tử đã dẹp loạn ở quận Tây Lăng, U vương bị bắt!
Đây là chuyện lớn, chắc chắn phải mở triều lớn.
Tuy nhiên, sức khỏe Hoàng đế ngày càng xấu đi, đã nửa năm ông không thượng triều.
Buổi triều cuối cùng là cách đây nửa năm khi tù binh nước Liêu bị giải đến Thịnh Kinh.
Bây giờ Hoàng đế đi lại cũng khó, càng đừng nói đến việc thượng triều.
Nhưng văn võ bá quan lại đều háo hức chờ đợi, Hoàng đế cũng biết lần này mình không thể trốn được nữa.
Vì vắng bóng quá lâu nên trong triều xuất hiện rất nhiều tin đồn, không ít người đang thầm suy đoán tình trạng của Hoàng đế nghiêm trọng ra sao.
Nếu lúc quan trọng này mà Hoàng đế vẫn không xuất hiện, chắc chắn sẽ làm tăng thêm suy đoán trong đầu mọi người.
Một khi mọi người cảm thấy Hoàng đế sắp chết, đủ loại ý nghĩ xấu xa sẽ nổi lên, khi lòng người dao động thì phiền phức càng tăng thêm.
Hoàng đế không thể cho người khác có cơ hội thừa cơ.
Ông bảo thái y kê đơn cho mình, để ông lấy lại sức lực trong thời gian ngắn.
Các thái y quỳ trên đất run rẩy, bày tỏ bất lực không thể làm gì.
Hoàng đế nổi giận đuổi hết bọn họ ra ngoài, cho người gọi Không Thiền đến.