Tiêu Hề Hề phải mất một lúc lâu mời từ trong câu chuyện của Không Thiền hoàn hồn lại.
Nàng rất tức giận “Ngươi đúng là đồ cặn bã.”
Chỉ vì một chút nghi ngờ vô căn cứ mà gã giết vợ của mình, gã không chỉ tàn nhẫn độc ác, mà còn điên rồ b3nh hoạn!
Không Thiền từng chút khép ngón tay lại, siết chặt thành nắm đấm, đôi mắt đỏ ngầu đầy hận thù.
“Là nàng có lỗi với ta trước.”
Tiêu Hề Hề vừa nghĩ tới chuyện Sở Kiếm có một người cha khốn kiếp như vậy, thái dương nàng không khỏi giật mạnh.
Nàng chịu đựng cơn đau, giận dữ quát lớn.
“Cô ấy có lỗi gì với ngươi? Không phải cô ấy chỉ nói với người khác vài câu thôi sao? Nếu ngươi nghi ngờ cô ấy phản bội mình thì có thể nói thẳng với cô ấy. Ngươi chưa hỏi rõ chuyện gì đã ra tay tàn độc với cô ấy, ngươi còn dám nói cô ấy có lỗi với ngươi? Mặt mũi của ngươi đâu?”
Không Thiền vặn lại “Ta đã hỏi nàng, nhưng nàng lừa ta, nếu không phải nàng chột dạ, tại sao lại lừa ta? Tại sao nàng không nói thật với ta?”
Tiêu Hề Hề tự nhủ không nên tranh cãi với kẻ ngốc.
Nhưng nàng không kiềm được vặn lại.
“Rõ ràng là do lòng dạ ngươi hẹp hòi, Sở cô nương đó xui xẻo tám kiếm mới gặp phải thứ cặn bã như ngươi! Nếu ta là cô ấy, nhất định sẽ thắp nhang cầu xin Bồ Tát phù hộ để kiếp sau không bao giờ gặp lại ngươi!”
Không biết câu nào đã chọc trúng chỗ đau của Không Thiền.
Gã bất chợt vung tay mang theo một cơn gió mạnh.
“Ngươi im đi!”
Tiêu Hề Hề bị đánh bay về phía sau.
Cả người nàng đau đớn run rẩy, hồi lâu sau mới đứng dậy được.
Nàng nhìn Không Thiền hai mắt đỏ ngầu, từng chữ nói.
“Ngươi vốn không xứng với cô ấy!”
Không Thiền rút kiếm từ thắt lưng, chĩa mũi kiếm thẳng vào Tiêu Hề Hề, giọng đầy căm hận.
“Ngươi thì biết cái gì? Là nàng gạt ta! Là nàng phản bội ta!”
Tiêu Hề Hề giơ tay lau máu trên miệng, mỉa mai nói “Nếu cô ấy thật sự phản bội ngươi thì cô ấy đã không sinh ra đứa con của hai người.”
Nàng muốn k1ch thích gã, khiến cảm xúc gã càng kích động hơn.
Như vậy quá trình tuần hoàn máu trong cơ thể gã sẽ được đẩy nhanh hơn, độc tính của chướng khí sẽ phát tác nhanh hơn.
Dù sao bọn họ cũng không thể ra ngoài, không sợ gã tiết lộ bí mật này.
Không Thiền tưởng mình nghe nhầm nên khó tin hỏi.
“Đứa con gì?”
Tiêu Hề Hề không trả lời mà hỏi lại “Ngươi có biết có vài phụ nữ khi mang thai sẽ kén ăn không?”
Không Thiền nhớ lại Tiểu Sở nhìn thấy đồ ăn nhiều dầu mỡ là buồn nôn, trong lòng chợt nảy ra một suy đoán khiến gã không dám tin.
Gã muốn hỏi nhưng lại không dám.
Cuối cùng, gã chỉ đành nghiêm giọng quát lên trốn tránh.
“Ngươi đừng hòng lừa ta! Chuyện đã nhiều năm như vậy, ngươi không thể nào biết được, ngươi đang nói bậy!”
Tiêu Hề Hề nhìn sắc mặt ngày càng xấu xí của gã, tiếp tục đâm vào tim gã.
“Ngươi cũng là người của Huyền Môn, lẽ nào ngươi chưa từng học qua thuật tướng số sao? Lúc ngươi nhìn Sở Kiếm, lẽ nào không cảm thấy khuôn mặt của đệ ấy có chút giống ngươi sao?”
Không Thiền từng học thuật tướng số, nhưng tài năng về mặt huyền thuật của gã rất bình thường, sử dụng thuật tướng số cũng chỉ ở mức trung bình.
Nói trắng ra, gã không giỏi xem tướng, cũng không giỏi phong thủy bát quái, kỳ môn độn giáp gì đó cũng không giỏi lắm.
Nếu không có Tiêu Hề Hề giúp đỡ, dựa vào kỳ môn độn giáp của gã thì không thể tìm đường ra khỏi nơi này.
Gã không muốn thừa nhận điều này, cố tình cười lạnh nói.
“Chắc không phải ngươi muốn nói Sở Kiếm là con trai của ta đó chứ? Dù muốn nói dối cũng phải nói dối cho đàng hoàng, ta đã giết Tiểu Sở, dù nàng có thai thật, nàng cũng không thể sinh nó ra.”
Tiêu Hề Hề cũng không thanh minh, chỉ lạnh lùng nói.
“Ta có thể nói ngươi biết sinh thần bát tự của Sở Kiếm, ngươi có thể tự mình tính, xem thử đệ ấy có phải là con trai của ngươi hay không.”
Không Thiền cũng từng là người của Huyền Môn, biết không nên tùy tiện nói sinh thần bát tự của mình cho người khác biết.
Nhưng lúc này, nhìn bộ dạng thẳng thắn của nàng, dường như đã biết trước kết quả, cũng không sợ gã lợi dụng sinh thần bát tự của Sở Kiếm để làm gì đó.
Trong lòng gã cũng có hơi dao động.
Lẽ nào cô ta nói thật? Sở Kiếm là con trai của gã thật sao?
Nhưng nếu tất cả chuyện này là thật, vậy năm đó không phải gã đã hiểu lầm Tiểu Sở sao?
Không không không!
Chuyện này không thể nào là thật!
Không Thiền từ chối chấp nhận hiện thực này.
Gã càng chống cự, Tiêu Hề Hề càng buộc gã phải đối mặt với những sai lầm mình đã mắc phải.
Nàng cố tình khiêu khích nói.
“Sao không nói gì nữa? Sợ rồi sao? Năm đó Sở cô nương mang thai con của ngươi, cô ấy vui mừng thầm nghĩ, khi ngươi biết tin này sẽ hạnh phúc đến mức nào? Đáng tiếc cô ấy chưa kịp nói gì, ngươi đã nổi điên bóp ch ết cô ấy ……”
Không Thiền gay gắt ngắt lời nàng “Đừng nói nữa!”
Tiêu Hề Hề “Sở cô nương họ Sở, Sở Kiếm cũng họ Sở, cô ấy thà để con trai mang họ của mình, cũng không muốn con trai mang họ của ngươi, cô ấy chưa từng nhắc đến ngươi ở trước mặt Sở Kiếm, vì cô ấy không dám để Sở Kiếm biết cha của mình lại là một súc sinh điên rồ b3nh hoạn.”
Không Thiền tức giận triệt để.
Gã đâm thanh kiếm vào cổ họng Tiêu Hề Hề!
Trước đó, gã muốn giữ mạng cho người phụ nữ này để cô ta dẫn gã ra khỏi nơi quỷ quái này.
Nhưng lúc này, gã chỉ muốn người phụ nữ này vĩnh viễn câm miệng lại!
Tiêu Hề Hề lăn trên đất, nhếch nhác né tránh thanh kiếm chí mạng.
Nàng đứng dậy bỏ chạy.
Không Thiền sao có thể để nàng chạy trốn? Gã lập tức dùng khinh công đuổi theo.
Tiêu Hề Hề chịu đựng cơn đau, chạy nhanh về phía trước.
Xung quanh toàn là chướng khí trắng dày đặc, cảnh vật hoàn toàn bị vây trong chướng khí, mờ mịt khó có thể nhìn rõ.
Nàng không có thời gian dừng lại bói quẻ tìm hướng, chỉ có thể dựa vào trực giác chạy loạn trong rừng ma.
Không Thiền đuổi theo phía sau.
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần.
Tiêu Hề Hề bỗng thấy chân mình mềm nhũn, toàn thân chìm xuống.
Nàng cúi đầu nhìn, thấy chân mình đã chìm trong bùn lầy.
Sau đó nàng cảm nhận được một cỗ sát khí từ phía sau truyền đến!
Tiêu Hề Hề không rút chân ra được, chỉ đành ngồi xổm xuống.
Lưỡi kiếm sượt qua đỉnh đầu nàng.
Thanh kiếm chém vào không khí, nhưng Không Thiền không bỏ cuộc, gã lao tới trước mặt Tiêu Hề Hề, định đâm nàng một kiếm nữa.
Hôm nay gã nhất định phải khiến người phụ nữ ăn nói bậy bạ này chết ở đây!
Tuy nhiên, giây tiếp theo, động tác của gã dừng lại.
Gã thấy chân mình bị mắc kẹt trong bùn lầy.
Chướng khí trắng khiến khung cảnh ở đây trở nên mờ ảo, làm hai người không chú ý ở đây là một đầm lầy!
Một người bị mắc kẹt trong đầm lầy, dù võ công cao đến đâu cũng chỉ có thể chờ chết.
Đối mặt với sống chết, Không Thiền cuối cùng đã lấy lại được phần nào tỉnh táo.
Gã không còn quan tâm đ ến Tiêu Hề Hề, định nhanh chóng rời khỏi đây trước khi cả người lún quá sâu.
Khi gã đang định dùng khinh công thì thấy Tiêu Hề Hề lao về phía mình!