Bằng phẳng, không có dấu hiệu mang thai nào cả.
Nàng không khỏi hỏi “Sao người chắc chắn thần phụ đang mang thai?”
Tiêu Hề Hề lại bắt đầu nghiêm túc nói nhảm.
“Vì bổn cung thấy tinh thần của cô mệt mỏi, cứ tưởng cô bị bệnh, nhưng thần sắc của cô lại hồng hào tươi sáng, nhìn không có vẻ gì là bị bệnh. Hơn nữa, cô và Anh vương thành thân hơn hai năm rồi, bổn cung đoán có lẽ là cô mang thai, sao vậy, bổn cung đoán sai rồi à?”
Hiện giờ trong đầu Bộ Sanh Yên toàn là chuyện mang thai, không suy nghĩ quá nhiều về tính mạch lạc trong lời của Quý phi.
Nàng do dự nói “Mấy ngày nay quả thật tinh thần của thần phụ không được tốt, thần phụ chỉ nghĩ là do buồn ngủ khi xuân đến thôi.”
Vốn hôm qua nàng định gọi đại phu trong phủ xem thử, nhưng hôm qua nàng vô tình ngủ quên, lúc thức dậy trời cũng đã tối, Lạc Dạ Thần cũng vừa về nên nàng đi đón Lạc Dạ Thần, nhất thời quên mất chuyện gọi đại phu.
Cho nên nàng vẫn chưa khám, không thể xác định là mình buồn ngủ do xuân đến hay thật sự có thai.
Tiêu Hề Hề nói “Bổn cung sai người gọi thái y tới khám cho cô, xem thử có phải mang thai hay không.”
Bộ Sanh Yên “Nếu vậy thì phiền Quý phi nương nương rồi.”
Hai người trở về đình nhỏ.
Lý phi và Diêu tiệp dư hơi ngạc nhiên khi thấy hai người về sớm như vậy.
Tiêu Hề Hề sai Thanh Tùng đến Thái y viện gọi Phương thái y đến đây.
Thanh Tùng nhận lệnh rời đi.
Lý phi không khỏi hỏi “Quý phi nương nương bệnh rồi sao?”
Tiêu Hề Hề cười nói “Không có, bổn cung muốn thái y khám cho Anh vương phi.”
Lý phi và Diêu tiệp dư thuận thế nhìn sang Anh vương phi.
Bộ Sanh Yên còn chưa xác nhận mình có thai hay không, đương nhiên không thể nói ai biết, kẻo người ta nghĩ nàng khoe khoang.
Nàng chỉ cười cười, không nói gì.
Chốc sau, Phương Vô Tửu mang theo rương thuốc tới.
Y nghe nói Quý phi muốm khám cho Anh vương phi, y cũng không hỏi nhiều, lập tức lấy gối bắt mạch kê dưới tay Anh vương phi, đồng thời lấy khăn lụa che cổ tay nàng.
Chẩn đoán một hồi, Phương Vô Tửu đã biết.
Y chắp tay với Anh vương phi, cười nói “Chúc mừng vương phi, là hỉ mạch.”
Bộ Sanh Yên bị tin này làm sững người.
Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng nàng vẫn thấy khó tin.
Nàng mang thai thật rồi!
Nàng sắp làm mẹ rồi!
Mãi đến khi Lý phi và Diêu tiệp dư chúc mừng Anh vương phi, nàng mới hoàn hồn, nhanh chóng cảm tạ Phương thái y.
Phương Vô Tửu xua tay, nói không có gì.
Y nhân tiện bắt mạch cho Quý phi, xác định không có vấn đề gì mới cầm rương thuốc rời đi.
Bộ Sanh Yên lần đầu mang thai, hoàn toàn không có kinh nghiệm gì, nàng ngồi đó không biết phải làm sao.
Bây giờ nàng quên mất chuyện dò thám Quý phi, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ —
Nàng muốn về nhà.
Nàng muốn báo tin vui này cho Anh vương!
Tiêu Hề Hề thấy nàng không còn lòng dạ nào ở trong cung, bèn ân cần hỏi.
“Mang thai không phải chuyện nhỏ, hay là cô về trước, báo cho Anh vương biết chuyện này? Bổn cung nghe mọi người nói bốn tháng đầu của thai kỳ rất quan trọng, phải chú ý nhiều hơn. Vì là con đầu lòng nên cô càng phải cẩn thận. Tốt nhất cô nên hạn chế ra ngoài vài tháng, ở nhà dưỡng thai cho tốt. Đợi thai ổn định rồi thì chúng ta lại tụ tập, được không?”
Nếu là bình thường, Bộ Sanh Yên nhất định sẽ từ chối, Quý phi có lòng mời nàng vào cung làm khách, sao nàng có thể bỏ đi giữa chừng? Như vậy quá thất lễ.
Nhưng bây giờ nàng chỉ muốn về nhà báo cho Anh vương biết chuyện mình mang thai, nàng thật sự không quan tâm nhiều được.
Nàng đỏ mặt, xấu hổ nói.
“Đa tạ Quý phi nương nương thông cảm, quả thật hiện giờ thần phụ có hơi kích động, không còn lòng dạ dùng bữa với nương nương, thần phụ xin phép cáo từ trước, hôm khác vào cung xin lỗi nương nương sau.”
Tiêu Hề Hề xua tay nói không sao cả.
Nàng bảo Chiết Chi hộ tống Anh vương phi rời cung.
Sau khi Anh vương phi đi, Lý phi và Diêu tiệp dư cùng nhìn Quý phi.
Bây giờ Anh vương phi đã mang thai, nhưng bụng của Quý phi vẫn chưa có động tĩnh gì.
Trong lòng Quý phi chắc là khó chịu lắm nhỉ?
Tiêu Hề Hề thấy sắc mặt hai người hơi lạ, nhịn không được hỏi “Sao hai cô nhìn bổn cung như vậy?”
Lý phi ho nhẹ một tiếng “Không có gì.”
Đến giờ ăn trưa, Tiêu Hề Hề vẫn ăn uống say sưa, dường như không hề bị ảnh hưởng gì về chuyện Anh vương phi mang thai.
Tuy nhiên trong mắt Lý phi và Diêu tiệp dư, phản ứng của nàng là dấu hiệu cho thấy nàng chỉ đang gắng gượng kiềm nén.
Chắc chắn Quý phi không muốn người khác thấy nàng khó chịu, nên mới cố ý ăn nhiều như vậy, biến nỗi buồn thành cơn thèm ăn để che đậy mất mát trong lòng.
Bây giờ Hoàng đế hầu như đêm nào cũng ở cung Vân Tụ, chỉ cần sức khỏe Quý phi bình thường thì nàng sớm đã có thai rồi.
Nhưng đã lâu như vậy, bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì.
Chuyện này sao có thể không khiến người khác nghĩ nhiều?
Lý phi và Diêu tiệp dư vốn nghi ngờ sức khỏe của Quý phi có vấn đề, không thể mang thai, nhưng vừa nãy Phương thái y vừa bắt mạch cho Quý phi, không có gì bất thường, xem ra thân thể của Quý phi không có vấn đề gì.
Nếu thân thể của Quý phi tốt thì có nghĩa là duyên con cái vẫn chưa đến.
Lý phi nể tình Quý phi chủ động giới thiệu mình với Anh vương phi để xuất bản truyện, bèn an ủi nói.
“Có một số người vẫn chưa có, không có nghĩa là sẽ không bao giờ có, chỉ do duyên số chưa đến mà thôi, có lẽ một thời gian nữa thì duyên sẽ đến thôi.”
Diêu tiệp dư gật đầu mạnh “Lý phi tỷ tỷ nói đúng, Quý phi nương nương đừng buồn.”
Tiêu Hề Hề vừa cuộn cho mình một cuốn thịt vịt cực lớn, đang định cắn nó thì nghe thấy Lý phi và Diêu tiệp dư nói.
Nàng ngừng ăn, khó hiểu nhìn Lý phi và Diêu tiệp dư.
“Hai người đang nói gì vậy? Tại sao bổn cung phải buồn?”
Trước mặt bày vịt quay ngỗng quay ngon như vậy, nàng vui còn không kịp, sao lại buồn được chứ?!
Hai người này có hiểu lầm gì sao?
Lý phi thấy Quý phi cứng miệng không thừa nhận mình đang đau lòng, trong lòng biết Quý phi muốn giữ thể diện, nên cân nhắc đổi lời.
“Thần thiếp nói sai rồi, Quý phi nương nương có được thánh sủng, sao có thể buồn được chứ?”
Nói xong, nàng quay sang nhìn Diêu tiệp dư, nháy mắt hỏi.
“Diêu muội muội, muội nói phải không?”
Diêu tiệp dư nhận được tín hiệu, tức thì phụ họa.
“Đúng vậy, thần thiếp có nằm mơ cũng ước được sống thoải mái như Quý phi bây giờ, nếu Quý phi mà thấy buồn thì thần thiếp sợ là không sống nổi mất.”
Tiêu Hề Hề “……”
Sao cứ cảm thấy hai người này thật kỳ lạ.