Hắn biết Lệ Khinh Ngôn đã đỗ thi hương năm mười hai tuổi, có thể trở thành Cống sinh ở tuổi này chắc chắn là thiếu niên anh tài hiếm có.
*Các sĩ tử đi thi Hội ở kinh đô sẽ được gọi là Cống sinh.
Đáng tiếc vận khí của Lệ Khinh Ngôn không tốt, ba lần liên tiếp thi rớt vì đủ loại nguyên nhân.
Bây giờ y hai mươi mốt, năm nay là lần thứ tư tham gia khoa cử.
Y nhất định kỳ vọng rất lớn vào khoa cử lần này.
Bây giờ bắt y từ bỏ khoa cử chẳng khác nào cắt thịt trên người y.
Dù biết vậy nhưng Lạc Thanh Hàn vẫn hỏi.
Hắn bình tĩnh nói “Ngươi không cần chịu quá nhiều áp lực, dù ngươi muốn hay không, ta cũng sẽ không ép buộc ngươi, ngươi suy nghĩ kỹ rồi hãy quyết định.”
Lệ Khinh Ngôn trầm mặc hồi lâu mới khó khăn lên tiếng.
“Học trò có thể to gan hỏi Điện hạ một chuyện không?”
Lạc Thanh Hàn ra hiệu cho y hỏi.
Lệ Khinh Ngôn liế.m môi hơi khô, lo lắng nhưng nghiêm túc hỏi.
“Xin hỏi Thái tử Điện hạ, tại sao ngài lại nhất quyết muốn tra rõ chuyện đề thi bị lộ?”
Lạc Thanh Hàn “Ta là một trong những chủ khảo của khoa cử năm nay. Bây giờ xảy ra chuyện lộ đề thi, ta đương nhiên sẽ điều tra rõ.”
Lệ Khinh Ngôn nói “Xin thứ lỗi cho học trò to gan nói thẳng, ngài chỉ là một trong những chủ khảo, dù phải chịu trách nhiệm cho chuyện đề thi bị lộ thì cũng không phải là trách nhiệm của một mình ngài. Huống chi, những năm trước đã từng xảy ra chuyện tương tự, kéo theo quan hệ lợi hại quá lớn, chỉ cần có lợi ích sẽ luôn có người kiềm lòng không được mà đầu cơ trục lợi. Ngay cả khi ngài điều tra rõ trong vòng ba ngày thì chuyện gian lận thi cử cũng không thể chấm dứt hoàn toàn, khoa cử sau này vẫn sẽ xảy ra chuyện tương tự.”
Lạc Thanh Hàn thản nhiên hỏi “Cho nên?”
Lệ Khinh Ngôn “Cho nên, ngài không cần mạo hiểm như vậy, dù lần này Hoàng thượng giận ngài vì chuyện đề thi bị lộ, cùng lắm cũng chỉ khiển trách ngài vài câu, phạt ngài vừa phải, không ảnh hưởng đến ngôi vị Thái tử của ngài.”
Thật ra hai ngày nay y cũng suy nghĩ rất nhiều.
Y ích kỉ, đương nhiên hy vọng vụ án được tra rõ, như vậy nguy cơ của y mới được giải quyết.
Nhưng đồng thời y cũng biết, nếu Thái tử muốn an ổn sống đến đăng cơ, thì không nên lo chuyện bao đồng. Suy cho cùng, làm nhiều sai nhiều, tốt hơn hết là không làm gì để tự bảo vệ mình.
Có lẽ như vậy sẽ để lại ấn tượng tầm thường vô dụng, nhưng vậy thì sao?
Dù Thái tử tầm thường, cũng không thể lung lay địa vị của ngài ấy.
Cho nên Lệ Khinh Ngôn rất mơ hồ, không hiểu dụng ý của Thái tử, không rõ Thái tử muốn làm gì?
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói.
“Ngươi nói đúng, dù ta có tra rõ án này cũng không thể chấm dứt hoàn toàn gian lận. Nhưng nếu ta không làm gì thì đám người gian lận tiết lộ đề thi sẽ càng lộng hành, sau này bọn chúng sẽ càng làm quá đáng hơn. Cuối cùng, khoa cử sẽ trở thành món đồ chơi trong tay bọn chúng. Đến lúc đó, sĩ tử nghèo khó xuất thân hàn môn như ngươi sẽ không bao giờ có tương lai tươi sáng.”
Hàng mi Lệ Khinh Ngôn khẽ run.
Chính y là người xuất thân hàn môn, y hiểu rõ cuộc sống của sĩ tử nghèo khó khổ cực thế nào, nhiều người phải bỏ dở giữa chừng vì gia đình không đủ khả năng trang trải chi phí học tập, nhưng cũng có nhiều người vẫn đang cắn răng chống đỡ.
Động lực duy nhất để họ cắn răng chống đỡ, chính là vượt qua khoa cử để có tương lai tươi sáng!
Nếu con đường này bị chặn triệt để, đối với những sĩ tử hàn môn chẳng khác nào cắt đứt mọi hy vọng của họ.
Lệ Khinh Ngôn không khỏi siết chặt tay thành nắm đấm, khẩn thiết hỏi.
“Nói vậy, Điện hạ vì tương lai của các sĩ tử hàn môn, mới quyết định mạo hiểm lập quân lệnh trạng?”
Lạc Thanh Hàn nói “Không hẳn là vậy.”
Lệ Khinh Ngôn nghi ngờ nhìn hắn.
Lạc Thanh Hàn “Ta mạo hiểm lập quân lệnh trạng, thật ra là muốn cược một phen.”
Lệ Khinh Ngôn không khỏi hỏi “Cược cái gì?”
Lạc Thanh Hàn “Cược một tương lai.”
“Khoa cử không chỉ liên quan đến tương lai của các sĩ tử, còn liên quan đến căn cơ của vương triều Đại Thịnh.”
“Hiện giờ có người đang dần bào mòn quy tắc của khoa cử, bọn họ đang từng bước dò xét giới hạn của quy tắc, nếu ta bỏ mặc, thứ bị hủy không chỉ là hi vọng của vô số sĩ tử, mà còn có tương lai của vương triều Đại Thịnh.”
“Tuy hiện giờ năng lực của ta có hạn, ta vẫn muốn dốc toàn lực đánh cược một phen. Có lẽ ta sẽ thua sạch trong ván cược này, nhưng chỉ cần còn một chút hy vọng thắng, ta cũng muốn thử một lần.”
Trong lòng Lệ Khinh Ngôn như có cơn sóng dâng trào.
Nếu y lớn hơn vài tuổi, hoặc là sớm vào triều làm quan, lúc này y sẽ không phản ứng gì nhiều.
Con người trải nghiệm càng nhiều, càng khó tìm được nhiệt huyết, cứ luôn nghĩ được ngày nào hay ngày đó, lo được lo mất, sợ thất bại và mất mát.
Nhưng bây giờ y mới hai mươi mốt, là độ tuổi trẻ trung đầy sức sống.
Y tài hoa vẹn toàn, chưa trải nghiệm bóng tối chốn quan trường, vẫn có ý chí và nhuệ khí của thiếu niên.
Mười năm khổ cực đèn sách, vì tương lai, cũng vì lý tưởng!
Lời nói của Thái tử như ngọn lửa, đốt cháy toàn bộ nhiệt huyết của y.
Y gần như không suy nghĩ mà nói.
“Điện h.ạ thân là Thái tử, lại bằng lòng vì tương lai của vương triều Đại Thịnh đánh cược tất cả, học trò chỉ là thư sinh, há lại có lý do lùi bước?”
“Chỉ cần Điện hạ có chỗ dùng tới học trò, dù là núi đao biển lửa, học trò cũng sẽ không chối từ!”
Nói xong y cung kính khấu đầu hành lễ.
Lạc Thanh Hàn đứng dậy bước tới, đích thân đỡ y đứng dậy, thái độ cũng thân thiện hơn.
“Ta thật sự không nhìn lầm ngươi.”
……
Thời gian quý giá, sau khi Thái tử thuyết phục được Lệ Khinh Ngôn, lập tức rời cung đến phủ Kinh Triệu.
Phủ doãn Mai Quảng Đào đích thân ra ngoài nghênh tiếp.
Lạc Thanh Hàn không có thời gian hàn huyên khách khí, bèn nói thẳng vào vấn đề.
“Lấy hồ sơ vụ án về cái chết của Lý Quý ra đây, cả thi thể của Lý Quý, kiểm nghiệm lần nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt Mai Quảng Đào hơi kỳ lạ.
Lạc Thanh Hàn nhận ra sự khác thường, cau mày hỏi “Xảy ra chuyện gì?”
Mai Quảng Đào “Thật không dám giấu, sáng sớm hôm nay, thi thể của Lý Quý đã được bạn của hắn đưa đi rồi.”
Sắc mặt Lạc Thanh Hàn hơi thay đổi “Bạn nào?”
“Nghe nói là bạn cùng quê, quen biết từ trước, có giao tình tốt, khi biết Lý Quý chết thì chủ động đến phủ nhận xác, nói là muốn đích thân đưa thi thể của Lý Quý về quê chôn cất.”
Lạc Thanh Hàn sai người gọi Lệ Khinh Ngôn đến, hỏi Lý Quý có quen ai ở Thịnh Kinh không?
Lệ Khinh Ngôn lắc đầu “Không có, Lý Quý một mình đến Thịnh Kinh tham gia khoa cử, không có người thân, cũng không có bạn bè. Người duy nhất huynh ấy quen ở đây là học trò, cũng vì vậy mà huynh ấy mới cùng học trò thuê chung một tiểu viện.”