Người đầu tiên đến điện Lân Đức là Bạch trắc phi.
Từ lần bị Thái tử đuổi khỏi điện Thanh Ca, nàng vẫn luôn ở trong điện Ngọc Liên, an phận một khoảng thời gian.
Bây giờ trông thần sắc của nàng đã khá hơn nhiều, ít nhất không hở ra là ho nữa.
Trần lương viên, Triệu mỹ nhân, Diêu chiêu huấn và những người khác lần lượt đến điện Lân Đức.
Người có địa vị cao nhất trong phòng là Bạch trắc phi.
Tuệ Tương tiến lên hành lễ “Nô tỳ bái kiến Trắc phi nương nương, bái kiến các vị tiểu chủ, thái y đang chẩn trị cho Thái tử Điện hạ, không được làm phiền, mời các vị dời bước đến trắc điện chờ đợi, sau khi thái y chẩn trị xong, nô tỳ sẽ đến thông báo cho các vị.”
Tuệ Tương là đại cung nữ bên cạnh Thái tử, dù có là Bạch trắc phi cũng phải nể mặt mấy phần.
Bạch trắc phi dịu dàng cười nói “Vậy làm phiền Tuệ Tương cô nương rồi.”
Tuệ Tương khẽ gật đầu, sau đó xoay người rời đi.
Trong tẩm điện.
Sau khi ba thái y cẩn thận chẩn bệnh cho Thái tử, bàn bạc với nhau hồi lâu rồi mới cẩn thận kê đơn thuốc.
Thường công công đích thân canh chừng người nấu thuốc.
“Điện hạ, nên uống thuốc rồi.”
Lạc Thanh Hàn mặc áo ngủ nhạt màu, nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mày hơi cau lại, môi mỏng mím thành một đường, trông rất khó chịu.
Hắn cau mày khi ngửi mùi thuốc đắng, không muốn uống lắm.
Thường công công thuyết phục “Thuốc đắng dã tật, Điện hạ uống vào mới nhanh khỏi bệnh được.”
Thường công công dùng thìa múc, muốn đút cho Thái tử.
Lạc Thanh Hàn nói “Gọi Tiêu lương đệ đến.”
Thường công công lập sai một tiểu thái giám đi mời Tiêu lương đệ.
Tất cả phi tần đang đợi ở trắc điện.
Tiểu thái giám còn tưởng Tiêu lương đệ cũng ở trắc điện, kết quả đi một vòng cũng không tìm được Tiêu lương đệ.
Tiểu thái giám chỉ đành hỏi thị vệ gác cổng, Tiêu lương đệ có đến không?
Thị vệ lắc đầu nói không thấy.
Bạch trắc phi tình cờ bắt gặp cảnh này.
Nàng liếc nhìn Liễu Nhứ bên cạnh, Liễu Nhứ liền hiểu, tiến lên chặn đường tiểu thái giám.
Liễu Nhứ nhét một túi tiền vào tay tiểu thái giám, sau đó cười nói.
Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên tiểu thái giám làm chuyện này.
Tiểu thái giám khéo léo cất túi tiền, nói ngắn gọn về tình trạng của Thái tử rồi vội vàng rời đi.
Liễu Nhứ trở về bên cạnh Bạch trắc phi, nhỏ giọng nói.
“Thái y còn đang chẩn trị cho Thái tử, thoạt nhìn như nhiễm phong hàn, cụ thể là bệnh gì còn chưa xác định, phải chờ thêm một lát nữa mới có thể vào.”
Lúc này, Trần lương viên đi tới, chua xót oán trách.
“Thái tử Điện hạ bị bệnh, Tiêu lương đệ không chịu lộ mặt, mà Thái tử Điện hạ còn cố ý phái người đi tìm Tiêu lương đệ. Chúng ta nhiều người ngồi chờ ở đây, cả cơ hội gặp mặt Thái tử một lần cũng không có, lẽ nào chúng ta nhiều người như vậy, cũng không bằng một Tiêu lương đệ sao?”
Bạch trắc phi nhẹ giọng khuyên “Muội muội đừng nghĩ lung tung, Thái tử Điện hạ hẳn là có chuyện nên mới tìm Tiêu lương đệ.”
Trần lương viên khẽ hừ “Muội bất bình thay tỷ tỷ, tỷ tỷ là Trắc phi, còn hiền lương thục đức, tốt hơn Tiêu lương đệ kia gấp mấy lần, nhưng trong lòng Thái tử Điện hạ chỉ nhớ mỗi Tiêu lương đệ.”
Bạch trắc phi cười cười, không nói nữa.
Tiểu thái giám trở về tẩm điện, nói nhỏ vài câu với Thường công công.
Sắc mặt Thường công công trở nên kỳ lạ.
Thường công công bước đến bên giường, nhỏ giọng nói.
“Điện hạ, Tiêu lương đệ không đến.”