Vân Khả Tâm rất chăm chú lắng nghe.
Nàng ghi nhớ từng lời Lệ Khinh Ngôn nói.
Trước đây, nàng sẽ cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với chủ đề như thế này.
Nhưng bây giờ nàng không thể.
Cha mẹ nàng đã mất.
Nàng biết mình không còn có thể vô tư như trước.
Nàng không chỉ phải học cách xử lý các mối quan hệ cá nhân mà còn phải học cách chăm chồng dạy con, hầu hạ cha mẹ chồng.
Nàng vẫn còn rất nhiều điều phải học, không thể xấu hổ đỏ mặt nữa.
Lệ Khinh Ngôn nhìn ra thay đổi của nàng, cảm thấy rất đau lòng.
Ai cũng phải trưởng thành, đây là một quá trình tất yếu trong cuộc sống.
Nhưng cách Vân Khả Tâm trưởng thành quá bi thảm.
Nếu có thể lựa chọn, y hy vọng Khả Tâm có thể luôn ngây thơ đáng yêu như trước, không bao giờ trưởng thành.
Lúc đoàn người của Lệ Khinh Ngôn về tới Thịnh Kinh, thời tiết đã trở lạnh.
Hai trưởng bối trong Lệ gia sớm đã nhận được tin, biết hôm nay con trai sẽ về, còn đưa cả con dâu về, trong lòng hai người đầy mong đợi.
Hai người dậy sớm giục người hầu đi mua đồ ăn dọn dẹp nhà cửa.
Lúc Vân Khả Tâm bước vào cửa lớn Lệ gia, hai trưởng bối Lệ gia tươi cười chào đón nàng.
Hai người biết Vân Khả Tâm là cô nương lớn lên trong vùng núi, hai người cũng không có ý kiến gì, dù sao bản thân họ cũng là nông dân làm ruộng, cũng gần giống nhau cả thôi.
Vân Khả Tâm thấp thỏm lo lắng, bước tới hành lễ chào.
“Con dâu, xin chào, cha mẹ.”
Qua một thời gian luyện tập, nàng đã có thể nói ra hai chữ.
Tuy nghe vẫn có hơi kỳ lạ nhưng hai trưởng bối Lệ gia rất vui mừng.
Trước đó con trai viết thư nói vợ mình không nói được, là một người câm nên xin cha mẹ đừng để ý.
Thật ra, hai trưởng bối Lệ gia có chút để ý.
Dù bọn họ có tốt bụng biết điều đến đâu, cũng không thể để con trai mình lấy một người câm.
Bọn họ thậm chí không biết phải làm sao giao tiếp với người câm?
Cả giao tiếp còn là vấn đề, thì sau này phải sống chung thế nào?
Nhưng trong thư con trai nói cô nương này là ân nhân cứu mạng của mình, hơn nữa hai người đã bái đường.
Về tình về lý, hôn sự này không thể hủy bỏ.
Dù hai trưởng bối Lệ gia có khó chịu thì cũng chỉ đành nhịn.
Nào ngờ sự thật lại khiến bọn họ phải ngạc nhiên!
Con dâu câm lại có thể nói được!
Dù nói chậm cũng không sao, miễn có thể giao tiếp là được!
Hai trưởng bối Lệ gia cười tươi như hoa vì bất ngờ này.
Mọi người bước vào sảnh.
Hai trưởng bối Lệ gia ngồi vào ghế chính.
Lệ Khinh Ngôn và Vân Khả Tâm cung kính khấu đầu trước cha mẹ, sau đó Vân Khả Tâm dâng trà cho cha mẹ chồng.
Hai trưởng bối Lệ gia vui vẻ uống trà, sau đó lấy phong bì đỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho mỗi người một cái.
Phong bì cầm khá nặng, vừa sờ là biết trọng lượng không nhẹ.
Vân Khả Tâm cất phong bì, cùng Lệ Khinh Ngôn đứng lên.
Lúc này hai trưởng bối Lệ gia mới chú ý trên đầu Vân Khả Tâm cài hoa lụa trắng, mặc nhu quần trắng trơn, thắt đai lưng bằng vải gai trên eo.
Đây là trang phục mà người có tang mới mặc.
Hai trưởng bối Lệ gia nhìn nhau, muốn hỏi nhưng không tiện.
Lệ Khinh Ngôn nhận ra nghi hoặc của cha mẹ, chủ động giải thích.
“Mẫu thân của Khả Tâm vừa qua đời, nàng phải để tang ba năm, hôn lễ chuẩn bị trước đó chỉ đành hủy bỏ.”
Hai trưởng bối Lệ gia không khỏi thấy thương xót và cảm thông cho cô con dâu mới này.
Hai người nhẹ giọng an ủi nàng vài câu, bảo nàng bớt đau buồn.
Sau đó Lệ Khinh Ngôn giới thiệu Dư tam nương.
Y không đề cập đến vụ thôn Đại Phúc bị thảm sát, chỉ nói Dư tam nương là biểu tỷ của Vân Khả Tâm.
“Dư tam nương không còn người thân, cũng không còn nơi nào để đi, chỉ có thể đến nương nhờ Khả Tâm, khoảng thời gian này, tỷ ấy sẽ tạm thời sống ở nhà chúng ta.”
Còn sau này phải sắp xếp cho Dư tam nương thế nào thì sau này tính.
Dư tam nương bước tới chào hai trưởng bối Lệ gia.
Hai người cũng an ủi vài câu rồi sai người dẫn các nàng về phòng nghỉ ngơi.
Phủ đệ của Lệ gia được Hoàng đế ban tặng, diện tích không lớn nhưng có khung cảnh trang nhã yên tĩnh, xung quanh còn có các quan viên khác trong triều, ngày thường qua lại cũng tiện hơn.
Dư tam nương được sắp xếp ở trong phòng dành cho khách.
Vân Khả Tâm đương nhiên ở cùng Lệ Khinh Ngôn.
Lệ Khinh Ngôn chú ý đến việc nàng vừa mất đi người thân, sợ nàng nhất thời không chấp nhận được môi trường mới, bèn chủ động đề nghị.
“Nàng ngủ giường này, buổi tối ta sẽ ngủ trong thư phòng.”
Vân Khả Tâm nghe vậy tái mặt.
Nàng lắp bắp hỏi.
“Chàng, chàng không, thích, ta sao?”
Lệ Khinh Ngôn vừa nghe nàng nói, liền biết nàng hiểu lầm, nhanh chóng giải thích ý của mình.
Nghe y giải thích xong, Vân Khả Tâm đè nén ngượng ngùng, nghiêm túc nói.
“Ta muốn, ở cùng, với chàng.”
Nếu nàng đã là vợ người ta, sớm muộn gì cũng phải hòa nhập vào Lệ gia, nàng không thể chia phòng ngủ với Lệ Khinh Ngôn.
Hai người là vợ chồng, nên ngủ cùng nhau.
Lệ Khinh Ngôn dịu dàng mỉm cười.
“Được, chúng ta ở cùng nhau, không rời xa nữa.”
Vì Vân Khả Tâm và Dư tam nương đều đang để tang nên mấy món thịt cá do hai trưởng bối Lệ gia chuẩn bị trước đó đều được dọn đi, thay bằng các món chay thanh đạm.
Vân Khả Tâm và Dư tam nương thấy hơi ngượng.
Vân Khả Tâm đề nghị ăn một mình với Dư tam nương, bảo Lệ Khinh Ngôn cùng ăn với cha mẹ, như vậy ba người không cần phải ăn chay.
Hai trưởng bối Lệ gia mỉm cười.
“Không sao, ngày thường ăn thịt quá nhiều, làm chúng ta cũng mập ra, đại phu nói ở tuổi này của chúng ta, nếu mập quá thì không tốt cho sức khỏe, tốt nhất nên ăn nhiều đồ chay, hôm nay vừa hay có thể ăn nhiều đồ chay một chút, cạo sạch dầu mỡ ra khỏi bụng chúng ta.”
Thấy cha mẹ chồng dễ nói chuyện như vậy, Vân Khả Tâm thoải mái hơn nhiều.
Ăn trưa xong.
Lệ Khinh Ngôn mặc quan phục, chỉnh đốn gọn gàng rồi lên xe ngựa vào cung.
Lạc Thanh Hàn triệu kiến Lệ Khinh Ngôn trong ngự thư phòng.
Lệ Khinh Ngôn báo cáo tình hình công việc của mình ở quận Phượng Dương, dâng lên một chồng sổ sách dày cộm.
“Khởi bẩm bệ hạ, đây là sổ sách thuế của quận Phượng Dương năm nay, đây chỉ là một phần nhỏ, những sổ sách khác đã gửi đến Hộ bộ.”
Lạc Thanh Hàn tùy ý mở một cuốn, nhìn lướt qua những ghi chép dày đặc.
Tuy số thuế của dân thường giảm, nhưng vì có các thế gia đóng thuế, làm cho thuế thu được năm nay của quận Phượng Dương chẳng những không giảm mà còn tăng lên.
Lạc Thanh Hàn rất hài lòng với kết quả này.
Hắn đóng sổ sách lại “Lần này khanh lập công lớn, trẫm nhất định phải thưởng cho khanh, khanh muốn gì?”
Lệ Khinh Ngôn “Vi thần quả thật có một chuyện muốn cầu xin.”
Lạc Thanh Hàn “Nói ra nghe xem.”