Thường công công nhìn Tiêu lương đệ với ánh mắt vô cùng phức tạp, vẫy tay cho xa giá khởi hàng, hướng về điện Nghị Sự.
Mãi đến khi họ đi xa, Bảo Cầm mới sụp đổ nói.
“Tiểu chủ, người vừa rồi sao lại nói như vậy chứ?!”
Tiêu Hề Hề vẻ mặt vô tội “Không phải em bảo ta nói gì đó dễ nghe à?”
“Nhưng người không thể nói thẳng như thế! Người nên uyển chuyển hàm ý một chút.”
“Ví dụ?”
“Ví dụ, người có thể hỏi, bữa tối hôm nay Điện hạ muốn ăn gì? Vịt quay được không?”
Tiêu Hề Hề điên cuồng gật đầu “Được chứ, được chứ! Tối nay ăn vịt quay!”
Bảo Cầm nghẹn họng “Nô tỳ đang làm mẫu cho người, không phải hỏi người tối nay ăn gì, người có thể nghiêm túc chút không? Người có biết tối qua Triệu mỹ nhân suýt chút đã dụ Thái tử Điện hạ đi rồi không, may mà Thái tử Điện hạ ý chí vững vàng, cuối cùng vẫn tìm đến chỗ người, nếu không tối qua người đã phòng không gối chiếc rồi.”
Tiêu Hề Hề khá tiếc nuối “Tiếc quá đi, tối qua suýt chút ta đã được ngủ một mình một giường rồi.”
Dù hai người ngủ chung cảm giác cũng rất được, nhưng nàng vẫn thích ngủ một mình hơn, nàng có thể lăn qua lăn lại trên giường không kiêng nể gì.
Bảo Cầm sắp phát điên “Mấu chốt là chuyện này sao?!”
Vì không để cung nữ của mình tức chết tại chỗ, Tiêu Hề Hề vội an ủi “Ta biết rồi, em muốn tốt cho ta, lần sau ta nhất định sửa, nhất định không phạm phải sai lầm như vậy nữa.”
“Là người nói đó, đừng có tới thời khắc mấu chốt lại làm hỏng đó!”
Tiêu Hề Hề bảo đảm thề “Chỉ cần tối nay em cho ta ăn vịt quay, dù em bảo ta làm gì cũng không thành vấn đề!”
Bảo Cầm thở dài mệt mỏi.
Vì để chủ tử nhà nàng có thể tiến bộ, nàng phải dốc hết tâm huyết.
Nghĩ đến đồ ăn ngon, Tiêu Hề Hề bây giờ không muốn ngủ, nàng chạy đến hậu viện, đứng chống nạnh trước chuồng vịt, nhìn qua nhìn lại những con vịt trắng đáng yêu.
Những con vịt trắng to tròn đang xúm quanh máng ăn lấy ăn để.
Chúng nó không biết bữa ăn này có thể trở thành bữa sáng cuối cùng trong cuộc đời này.
Bảo Cầm đi tới, hỏi “Tiểu chủ, người nhìn gì vậy?”
Tiêu Hề Hề cảm thán “Những con vịt này hình như tinh thấn rất tốt, không còn nào không thích vận động cả.”
Bảo Cầm nghĩ đến con gà mái bị hầm vì không thích vận động, không khỏi trầm mặc.
Tiêu Hề Hề cuối cùng hạ quyết tâm, chỉ vào một con vịt lớn.
“Con này ăn nhiều nhất, tối nay chúng ta ăn nó!”
Bảo Cầm mở chuồng vịt, đi tới xách con vịt lớn vẫn đang ngấu nghiến thức ăn.
Con vịt trắng tội nghiệp vẫn còn ngậm bữa sáng chưa ăn hết trong miệng.
Nó vươn cổ, phát ra âm thanh chói tai.
Tiêu Hề Hề hài lòng nói “Vịt béo như vậy, quay lên nhất định rất ngon.”
Bảo Cầm bước vào phòng bếp nhỏ, xách theo con vịt trắng bị kết án tử hình vì ăn quá nhiều.
Chọn xong vịt cho bữa tối, nhiệm vụ của Tiêu Hề Hề đã hoàn thành, nàng hài lòng quay về phòng, chui vào ổ chăn ngủ tiếp.
Lạc Thanh Hàn lệnh Thiếu bảo thay mặt mình tới phía Nam, phụ trách nhiệm vụ đào nhánh sông Di.
Kế đó, hắn thông báo một chuyện khiến mọi người không kịp trở tay.
“Sau khi đào xong nhánh sông, ta sẽ tiến hành nghi lễ cầu mưa cạnh nhánh sông.”
Mọi người giật mình, đồng thanh hét lên.
“Thái tử Điện hạ, ngàn vạn lần không được!”
“Phía Nam đường xá xa xôi, Điện h.ạ thân thể vàng ngọc, trên đường nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, thần không đến kịp để cứu viện!”
“Nghi lễ cầu mưa không phải trò trẻ con, làm lễ xong mà vẫn không có mưa, dân chúng có thể sẽ trút giận lên Điện hạ, xin Điện hạ suy nghĩ lại!”