Nếu đã như vậy, bọn họ không cần chờ nữa.
Phát động tấn công trước, dạy cho tên nhóc Hoàng đế kia một bài học, khi đêm đến toàn quân tập hợp sẽ tổng tấn công.
Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp hành động, vô số mũi tên từ trên trời trút xuống như mưa.
Binh mã ở gần tường thành không may bị bắn trúng, rất nhiều người bị thương kêu la đau đớn.
Khánh Liêu vương và Phụng Dương vương thay đổi sắc mặt, lập tức ra lệnh rút lui.
Khi bọn họ lui được một đoạn thì cổng mở ra, kỵ binh lao ra ngoài.
Bọn họ như hổ như sói cầm trường thương xông về phía quân địch.
Theo sau đó là hàng ngàn bộ binh.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy đều đầu người dày đặc, khiến người ta cảm thấy kinh hoàng sợ hãi.
Khánh Liêu vương và Phụng Dương vương không ngờ đối phương lại dám tấn công.
Nhất thời bị đánh khiến trở tay không kịp.
Nhưng bọn họ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh khôi phục đội hình.
Hai vương gia đứng trên hai cỗ xe chiến, phía sau xe có lá cờ tượng trưng cho thân phận của bọn họ.
Bọn họ là chủ soái, được bảo vệ ở chính giữa.
Hai bên phát động cuộc chiến.
Tuy nhiên, đối phương có quá nhiều người, Khánh Liêu vương và Phụng Dương vương bị đánh liên tục rút lui.
Thấy số người bên mình không ngừng giảm đi, Khánh Liêu vương vừa gấp vừa giận, cao giọng hét lên.
“Hoàng đế của các ngươi là tội nhân thiên cổ giết cha giết vua, các ngươi thật sự muốn bán mạng cho kẻ tiểu nhân không có đạo đức như vậy sao?!”
Tuy nhiên, ngay sau đó, một mũi tên xé gió lao đến!
Thân vệ bên cạnh hét lên.
“Vương gia cẩn thận!”
Khánh Liêu vương bò lăn người mới miễn cưỡng tránh được mũi tên đó.
Khi đứng dậy thì thấy mũi tên trúng ngay trung tâm cột cờ!
Mũi tên mạnh đến mức xuyên qua cột cờ.
Cột cờ lắc lư vài cái, sau đó phát ra tiếng vang giòn ngã xuống một bên.
Khánh Liêu vương nhìn mà sợ hãi trong lòng, mồ hôi lạnh túa ra trên đầu.
Ông quay đầu nhìn về hướng mũi tên bay tới.
Nhìn thấy đế vương trẻ tuổi cưỡi ngựa, tay cầm một cây cung dài, dây cung vẫn còn đang rung lắc, chứng tỏ hắn vừa bắn một mũi tên.
Lạc Thanh Hàn lại rút mũi tên, nhắm vào Khánh Liêu vương.
Khánh Liêu vương vừa đích thân trải nghiệm kỹ năng bắn cung của đối phương mạnh đến mức nào, ông tức thì sợ hãi nhảy khỏi xe, trốn sau lưng các thân vệ.
Phụng Dương vương cách đó không xa thấy vậy, thầm than không ổn.
Tình thế bây giờ rất bất lợi chọn bọn họ, lúc này lá cờ chiến đại diện cho Khánh Liêu vương ngã xuống, bản thân Khánh Liêu vương cũng sợ hãi bỏ xe chạy.
Đây chắc chắn là một đòn giáng mạnh vào khí thế toàn quân của bọn họ.
Sự thật như Phụng Dương vương dự đoán.
Các tướng sĩ vẫn đang liều chết phản kháng, cố hết sức bảo vệ chủ soái, muốn trì hoãn thời gian đến đêm, quân tiếp viện của bọn họ sẽ đến, sau đó bọn họ có thể lật ngược tình thế.
Bọn họ đang phải chịu áp lực rất lớn, từng người bọn họ đang mang vết thương chiến đấu.
Khánh Liêu vương bỏ xe chạy lúc này, trong phút chốc đã dập tắt hy vọng cuối cùng của các tướng sĩ.
Ngay cả chủ soái cũng bỏ chạy, vậy bọn họ còn đánh gì nữa?
Khí thế bên Khánh Liêu vương phút chốc chạm đáy.
Phụng Dương vương vẫn đang cố hết sức chỉ huy các tướng sĩ của mình chiến đấu.
Tuy nhiên, sức một người khó mà giữ vững.
Đội hình của bọn họ bị đối phương phá vỡ hoàn toàn.
Quân triều đình tiến thẳng vào trung tâm của quân địch, Phụng Dương vương đang đứng trên xe trở thành mục tiêu sống, chẳng mấy chốc bị một đao chém rơi đầu.
Chủ soái vừa chết, lòng quân hỗn loạn.
Kế đó là binh bại như núi sụp đổ.
Khánh Liêu vương bị bắt khi đang cố chạy trốn, ông bị trói giải đến trước mặt Hoàng đế.
Tất cả phản quân buông bỏ vũ khí, ngã ngồi xuống đất.
Cuộc chiến chấm dứt.
Lạc Thanh Hàn ra lệnh cho người treo thi thể của Khánh Liêu vương và Phụng Dương vương trên cổng thành.
Các võ tướng dẫn người dọn dẹp chiến trường.
Khi trời dần tối, một trăm ba mươi ngàn quân tiếp viện của phản quân hùng dũng tới ngoài thành Thịnh Kinh, tất cả sợ hãi khi thấy thi thể của hai chủ soái bị treo trên tường thành.
Lệ Khinh Ngôn đứng trên tường thành, đàm phán với quân địch.
Đầu tiên y viết lại tất cả hành vi làm phản của ba vị phiên vương, sau đó ca ngợi Hoàng đế anh minh sáng suốt, đồng thời nói chỉ cần bọn họ đầu hàng, Hoàng đế sẽ giơ cao đánh khẽ tha mạng cho bọn họ.
Nhưng nếu bọn họ kiên trì làm phản đến cùng, Hoàng đế cũng không ngại giết thêm mấy người nữa.
Một trăm ba mươi ngàn binh mã nhìn hai thi thể treo trên tường thành, chỉ có một số ít người trung thành với hai vị phiên vương vô cùng tức giận, muốn báo thù cho chủ nhân của mình.
Nhưng đa số mọi người đã nhìn nhận sự thật, mất tinh thần chiến đấu.
Chủ soái đã chết, trận này đánh làm sao?
Không ngừng có người buông vũ khí, sẵn sàng đầu hàng Hoàng đế.
Có một võ tướng là tâm phúc của Phụng Dương vương, cực kỳ trung thành với Phụng Dương vương.
Gã nhìn chằm chằm thi thể của Phụng Dương vương treo trên tường thành, đôi mắt đỏ ngầu.
Khi thấy những người xung quanh không ngừng đầu hàng, căm hận tức thì đạt đến đỉnh điểm.
Gã rút thanh kiếm từ thắt lưng, chém vào một tướng sĩ đang đầu hàng!
“Tên hèn nhát, ông đây giết hết các ngươi!”
Tướng sĩ đó không cảnh giác, bị chém vào lưng, hét thảm một tiếng rồi ngã xuống.
Võ tướng đó tiếp tục chém những người khác.
Gã thà giết hết những người này còn hơn nhìn những người này đầu hàng.
Tuy nhiên, đao của gã chưa kịp hạ xuống, gã đã bị một mũi tên bắn xuyên tim.
Hai mắt gã đỏ ngầu, thân thể chao đảo ngã ngựa, nặng nề đập xuống đất.
Những người đang cố ngăn cản phe mình đầu hàng thấy vậy vô cùng sợ hãi, nhao nhao từ bỏ ý định ngăn cản việc đầu hàng.
Toàn bộ một trăm ba mươi ngàn quân đầu hàng.
Cuộc phản loạn do Khánh Liêu vương, Lâm Nam vương và Phụng Dương vương bắt tay phát động đã hoàn toàn thất bại sau một ngày một đêm.
Cuộc phản loạn này được sử gọi là loạn tam vương.
Loạn tam vương này trở thành lý do khiến Hoàng đế quyết tâm tiêu diệt phiên vương.
Phiên vương các nơi rơi vào nguy hiểm.
……
Tiêu Hề Hề dựa vào xem quẻ tìm thấy ba sư huynh.
Bốn người lần nữa tập hợp, tiếp tục lên đường ngày đêm.
Trên đường đi qua huyện Giang Ninh, bọn họ tình cờ gặp đại quân năm mươi ngàn người do Tiêu Lăng Phong chỉ huy.
Sở Kiếm mù đường, hoàn toàn không phân biệt được đường, nếu muốn về Thịnh Kinh, chỉ có thể đi theo người khác.
Lần này y đi cùng đại quân do Tiêu Lăng Phong chỉ huy, có nhiều người đi cùng, y cảm thấy rất an toàn, không cần lo bị lạc.
Điều y không ngờ là trên đường đi sẽ gặp được sư huynh sư tỷ.
Tiêu Hề Hề còn đang lo làm sao báo tin này với tiểu sư đệ, bây giờ không cần lo nữa.
Nàng trực tiếp đưa Sơ Kiếm đi.
Năm người cuối cùng cũng tập hợp đủ, tiếp tục cưỡi ngựa tiến về phía Nam Nguyệt.