Với mức độ quan tâm của Lạc Thanh Hàn với nàng, khi biết nàng mất tích, nhất định sẽ dốc toàn lực tìm nàng.
Lần này không giống như lần nàng bị sát thủ của Huyết Vũ Lâu bắt cóc, lần trước hắn có thể đảm bảo nàng không rời khỏi Thịnh Kinh, ít nhất mạng của nàng tạm thời được đảm bảo, hắn vẫn có thể duy trì được lý trí cơ bản.
Nhưng lần này nàng không ở trong thành, bọn bắt cóc rất có thể sẽ đưa nàng rời xa Thịnh Kinh.
Một khi nàng đi xa, dù bọn bắt cóc không ra tay, nàng cũng sẽ chết.
Cho nên lần này Lạc Thanh Hàn không thèm che đậy, hắn chỉ muốn dốc hết sức tìm được người càng sớm càng tốt.
Chỉ cần người an toàn trở về, hắn không quan tâm người khác nghĩ gì nói gì.
Tiêu Hề Hề “Phiền khanh chuyển lời cho Hoàng thượng, nói với ngài ấy ta rất an toàn, bảo ngài ấy nhanh chóng gọi hết người đã phái đi về.”
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ các triều thần mà cả dân chúng cũng sẽ nghi ngờ Hoàng đế bị yêu phi mê hoặc.
Mai Quảng Đào lập đức đáp vâng.
Y còn ước gì Hoàng đế lập tức triệu mình tới, như vậy thì y không cần thức đêm nữa.
Tiêu Hề Hề “Còn một chuyện nữa, ba huynh đệ kia của ta đều vô tội, mong khanh nương tay thả bọn họ ra ngoài.”
Ba người kia đều là người nhà của Quý phi, đều là hoàng tộc Nam Nguyệt!
Mai Quảng Đào vừa nghĩ tới chuyện mình bắt hết vương tử của nước Nam Nguyệt, đột nhiên cảm thấy chân tóc mình sắp bay mất!
Y vội giải thích “Vi thần không biết họ là huynh đệ của người, đây hoàn toàn là hiểu lầm, vi thần sẽ lập tức thả người, mong Quý phi nương nương đừng giận.”
Càng đừng cáo trạng với Hoàng đế.
Tiêu Hề Hề bày ra dáng vẻ thông cảm “Yên tâm, ta không có ý trách khanh.”
Nghe vậy, Mai Quảng Đào thở phào nhẹ nhõm, cũng may Quý phi là người dễ nói chuyện, nếu đổi lại là người kiêu ngạo ngang ngược, hôm nay có lẽ y chết chắc rồi.
Y gọi một nha dịch tới, bảo nha dịch lập tức đến đại lao thả ba nam tử trẻ tuổi bị bắt ngày hôm qua.
Y còn đặc biệt căn dặn, thái độ phải tốt, không được vô lễ!
Sau khi thả ba người đó ra, thì đưa người đến đây.
Nha dịch nghe vậy mù mờ, không biết Phủ doãn đại nhân có ý gì, nhưng bản thân chỉ là tiểu tốt, không dám hỏi gì, cũng không dám nói gì, chỉ đành nghe lời đi làm việc.
Mai Quảng Đào sau khi bình tĩnh lại, mới nhớ tới mục đích đến đây của mình, thận trọng nói.
“Hôm qua chúng thần đưa về sáu người, đêm qua có hai người đã tự sát ……”
Tiêu Hề Hề vô cùng kinh ngạc “Ai tự sát?”
Mai Quảng Đào vội nói “Không phải huynh đệ của người tự sát, mà là hai người bị thương kia đã tự sát, vi thần không rõ quan hệ giữa người với bọn chúng, tạm thời không biết phải tra án này thế nào.”
Thật ra y đến tìm Tiêu Hề Hề thẩm vấn, dù sao nàng cũng là đương sự, nhất định biết nhiều manh mối.
Nhưng hiện giờ nàng là Quý phi, Mai Quảng Đào nào dám thẩm vấn nàng?
Y chỉ đành hỏi vài câu xem có thể tìm được manh mối hữu ích nào không.
Tiêu Hề Hề “Bổn cung không biết bọn chúng, trước đây cũng chưa từng gặp, bổn cung hoàn toàn không biết bọn chúng là ai.”
Mai Quảng Đào lại hỏi thêm vài câu.
Tiêu Hề Hề trả lời rất thành thật, từ đầu đến cuối rất hợp tác, không hề bày ra dáng vẻ Quý phi.
Mai Quảng Đào không dám thả lỏng, vẫn giữ tư thế cung kính, sợ chọc giận vị Quý phi được sủng ái này.
Tiêu Hề Hề thật sự không biết hai người kia là ai, nàng chỉ có thể khẳng định bọn chúng có ý xấu.
Nàng suy nghĩ một lúc mới nói.
“Nhìn cách ăn mặc cũng như lời nói hành động của người đó, chắc hẳn xuất thân và gia cảnh rất giàu có. Không phải kiểu nhà giàu mới nổi, mà là kiểu được giáo dục từ nhỏ. Khanh hiểu ý bổn cung chứ? Cộng thêm khẩu âm của người đó rõ ràng là người gốc thành Thịnh Kinh.”
Nghe Quý phi miêu tả, Mai Quảng Đào đại khái cũng có chút manh mối.
Người đó có lẽ thuộc tầng lớp quý tộc ở thành Thịnh Kinh.
Nhưng ở thành Thịnh Kinh có rất nhiều thế gia quý tộc, nếu kiểm tra từng người thì một năm rưỡi cũng không tìm hết.
Tiêu Hề Hề “Bổn cung có một chủ ý.”
Mai Quảng Đào “Người cứ nói.”
Tiêu Hề Hề “Đăng chân dung của bọn chúng lên Thịnh Kinh Nhật Báo, sai người khác đi tìm.”
Mai Quảng Đào lập tức nảy ra chủ ý.
“Đa tạ Quý phi nương nương đã cho lời khuyên, vi thần sẽ sai người đi làm.”
Cùng với tiếng bước chân đang đến gần.
Ôn Cựu Thành, Bùi Thiên Hoặc và Sở Kiếm lần lượt bước vào.
Mai Quảng Đào lập tức cúi đầu xin lỗi bọn họ.
“Xin lỗi, là thuộc hạ của ta có mắt không biết thái sơn, không cẩn thận bắt nhầm người, mong các vị đừng trách.”
Ba người không ai thích so đo, cũng không có ý trách Mai Quảng Đào.
Chỉ có Bùi Thiên Hoặc đưa ra ý kiến.
“Các người có thể chú ý một chút vấn đề vệ sinh trong ngục không? Các người có biết trong ngục bẩn thế nào không? Khắp nơi đều có mạng nhện, còn có gián và chuột nữa, các người đã bao lâu rồi không quét dọn? Không thấy bẩn à?!”
Mai Quảng Đào cười ngượng “Sau này ta đảm bảo sẽ nhắc nhở mọi người chú ý hơn.”
Bùi Thiên Hoặc vẫn đang phàn nàn.
“Ta mới ở một đêm mà toàn thân ngứa ngáy, ta nghi ngờ không biết trong nhà lao của các người chấy rận không nữa? Các người có nước nóng không? Có thể cho ta tắm không?”
Mai Quảng Đào “Có nước nóng, ta sẽ bảo nhà bếp đun nước, xin người đợi một lát.”
Y vừa nói vừa khôn ngoan rời đi, để bốn người nói chuyện.
Ôn Cựu Thành nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của sư muội, cảm thấy đau lòng.
“Muội thấy thế nào rồi? Còn khó chịu không?”
Tiêu Hề Hề cười ngọt ngào nói “Ta hiện giờ đỡ nhiều rồi, may là mọi người tới kịp, nếu không lần này ta chết chắc rồi.”
Ôn Cựu Thành xoa đầu nàng “Muội không sao thì tốt.”
Tiêu Hề Hề “Ta vẫn luôn muốn hỏi, ba người không phải đang ở Huyền Môn sao? Sao lại chạy ra ngoài? Hơn nữa còn đúng lúc xuất hiện ở gần thành Thịnh Kinh, sao có chuyện trùng hợp như vậy?”
Sở Kiếm cười hì hì nói.
“Chuyện này thì tỷ phải hỏi sư phụ. Sư phụ nói tỷ sẽ gặp nguy hiểm, bảo bọn đệ đến thành Thịnh Kinh tìm tỷ. Trước khi đi, sư phụ còn đưa cho bọn đệ một túi gấm. Trong túi gấm có ghi chính xác thời gian địa điểm, viết là đường Tây Nam ngoài thành Thịnh Kinh, tháng Bảy.”
Ôn Cựu Thành nói tiếp “Bọn ta đoán đây có thể là thời gian địa điểm muội gặp nguy hiểm, nên bọn ta rời Huyền Môn, chờ trước ở đường Tây Nam.”
Tiêu Hề Hề ngạc nhiên, không ngờ sư phụ đã đoán trước nàng sẽ gặp kiếp nạn hôm nay!
Không hổ là sư phụ, đoán không sai chuyện gì.
Tiêu Hề Hề “Mọi người đợi lâu rồi hả?”
Bùi Thiên Hoặc cầm ấm trà rót cho mình một tách trà, thản nhiên nói “Mới có năm ngày.”
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Vất vả cho mọi người rồi, Nhị sư huynh, tiểu sư đệ, còn có Hàng Thêm Tiền!”
Bùi Thiên Hoặc phun ra ngụm trà.
Y tức giận gầm lên “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi ta là Hàng Thêm Tiền! Còn nữa, tại sao muội gọi hai người kia là Nhị sư huynh, tiểu sư đệ, nhưng riêng ta thì đặt biệt danh? Muội có ý kiến gì với ta?”