Thư do tự tay Quản Doanh viết, cũng miễn cưỡng xem như vật dụng cá nhân của ông.
Quả thật Tiêu Hề Hề có ý này.
Lúc này bị Đại sư huynh nhìn thấu, nàng chỉ đành cười ngượng.
“Không có, huynh nghĩ nhiều rồi, ta không có ý đó.”
Phương Vô Tửu thu hồi nụ cười, nghiêm túc cảnh cáo.
“Thể chất hiện giờ của muội rất kém, độc cổ cộng thêm nội thương nghiêm trọng, nếu không phải ta dùng thuốc giữ mạng cho muội, hiện giờ muội đã nằm trên giường sống dở chết dở, muội đừng có mà tìm chết, ngoan ngoãn dưỡng thương là quan trọng nhất!”
Tiêu Hề Hề muốn giải thích mấy câu, nhưng đụng phải ánh mắt nghiêm nghị của Đại sư huynh, nàng lập tức ngậm miệng, không dám nói nữa.
Ngày thường trông Đại sư huynh ôn hòa tốt bụng nhưng khi y dữ lên chắc chắn là người đáng sợ nhất trong ba sư huynh.
Phương Vô Tửu thấy nàng nghe lời, sắc mặt mới dịu xuống.
“Tuy hoa Hải Sinh đã bị Quản Doanh lấy đi, nhưng ở nước Thiên Đảo còn có hoa Hải Sinh khác, chỉ cần tốn thêm chút thời gian, chúng ta sẽ lấy được hoa Hải Sinh, muội không cần lo, cứ an tâm dưỡng thương là được.”
Tiêu Hề Hề ngoan ngoãn gật đầu “Ừm, ta biết rồi.”
Phương Vô Tửu vác rương thuốc lên lưng, đứng dậy rời đi.
Bảo Cầm tiễn y ra ngoài.
Phương Vô Tửu vừa đi vừa nhỏ giọng căn dặn.
“Cô phải chú ý một chút, đừng để Quý phi nương nương bói quẻ cho người khác, tình hình hiện giờ của muội ấy không thích hợp làm chuyện đó.”
Bảo Cầm gật đầu đồng ý “Ta nhớ rồi.”
Lúc nàng quay lại thấy Quý phi đang ngồi bên bàn, một tay chống cằm thừ người.
Bảo Cầm nhẹ giọng hỏi “Nương nương muốn đọc báo không? Tờ Thịnh Kinh Nhật Báo hôm nay vừa mới tới.”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Mang tới đây.”
Chẳng mấy chốc một tờ báo đã được chuyển đến cho nàng.
Tiêu Hề Hề vừa lật báo xem, vừa hỏi.
“Sở Kiếm có đây không?”
Bảo Cầm gật đầu nói “Đã tới rồi.”
Tiêu Hề Hề “Gọi đệ ấy vào đây.”
Chốc sau Sở Kiếm đến, trên người còn dính chút tuyết, nhưng dáng người vẫn thẳng như tùng xanh.
Tiêu Hề Hề ra hiệu cho y lại gần hơn.
Sở Kiếm làm theo.
Tiêu Hề Hề hạ giọng, nói nhỏ vào tai y vài lời.
Những người khác ở xa, không thể nghe thấy nàng nói gì.
Sở Kiếm khó hiểu, không biết ý của sư tỷ là gì, nhưng vẫn thành thật gật đầu nói “Đệ sẽ đi làm ngay.”
Tiêu Hề Hề cười nói “Cố lên, làm xong ta sẽ cho đệ một bao lì xì lớn.”
Tiểu sư đệ nghèo túng nghe vậy, lập tức trở nên hưng phấn.
Y vội vàng rời cung đến Hồng Lư Tự.
Khi y lần nữa xuất hiện trước mặt Tiêu Hề Hề đã là một canh giờ sau.
Sở Kiếm đặt một túi lớn lên bàn.
“Đồ mà tỷ cần đều ở đây.”
Tiêu Hề Hề mở túi xem thử, hài lòng gật đầu.
Nàng lấy hai thỏi bạc nặng đưa sang.
“Tiền công của đệ.”
Sở Kiếm vừa thấy ngân lượng, mắt lập tức sáng lên.
Y cầm thỏi bạc, vô cùng xúc động.
Vẫn là sư tỷ tốt với y!
Tiêu Hề Hề xua tay bảo mọi người lui xuống.
Bảo Cầm nhớ lời dặn của Phương thái y, do dự một chút “Nếu chúng nô tỳ ra ngoài hết, ai sẽ hầu hạ nương nương?”
Tiêu Hề Hề “Nếu ta cần gì sẽ gọi các em vào.”
Bảo Cầm hết cách, phải cùng những người khác lui ra ngoài.
Cửa nhẹ nhàng đóng lại, trong phòng chỉ còn Tiêu Hề Hề.
Nàng mở túi ra để lộ những thứ bên trong.
Ngoài một số quần áo của nam giới, còn có bút mực giấy nghiên.
Đây đều là những thứ Quản Doanh từng sử dụng.
Nàng bảo Sở Kiếm đến Hồng Lư Tự lấy những thứ này để nàng có thể tìm tung tích của Quản Doanh.
Lạc Thanh Hàn và Phương Vô Tửu không muốn nàng tìm tung tích vì nàng sẽ thấy khó chịu do hiệu ứng đồng cảm.
Nhưng loại khó chịu đó chỉ đến từ mặt tâm lý, chỉ cần nghỉ ngơi một lát, nàng sẽ từ từ hồi phục, không tổn hại đến cơ thể.
Lúc đầu Uất Cửu bỏ chạy, bây giờ Quản Doanh cũng mất tích.
Còn có Thiên Môn đang nhìn chằm chằm trong bóng tối.
Tiểu hoàng tử của nước Thiên Đảo chết ở hoàng cung Đại Thịnh.
Tình hình ngày càng trở nên phức tạp.
Tiêu Hề Hề mơ hồ có một loại cảm giác bất an, giống như có chuyện gì đó không tốt đang lớn lên nhanh chóng ở nơi mà nàng không thấy được.
Nàng không thể ngồi yên, nàng phải tìm cách phá vỡ tình hình hiện tại.
Tiêu Hề Hề buộc túi lại, đặt tay lên túi, hít một hơi thật sâu, nhắm mắt bắt đầu tính toán trong đầu.
Mọi âm thanh xung quanh dần biến mất.
Im lặng một lúc, giọng của Quản Doanh đột nhiên vang lên.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ.”
Tiêu Hề Hề nhìn quanh, nhận ra nơi này giống như đạo quán, trong không khí còn có mùi đàn hương.
Quản Doanh quỳ gối cúi đầu, thái độ rất sùng đạo.
Có một người đang đứng trước mặt ông.
Người đó bị bao phủ trong một tầng sương mù làm cả người mờ ảo, Tiêu Hề Hề nhìn thế nào cũng không nhìn rõ mặt, trông rất thần bí.
Người thần bí giọng xa xăm nói.
“Lần này con vất vả rồi, Thiên Môn sẽ không quên công lao của con.”
Quản Doanh hưng phấn ngẩng đầu “Đa tạ sư phụ!”
Tiêu Hề Hề chợt hiểu, thì ra Quản Doanh là người của Thiên Môn!
Chẳng trách ông ta cố ý ly gián quan hệ giữa Đại Thịnh và Thiên Đảo, xem ra mọi chuyện đều là âm mưu của Thiên Môn, bọn chúng muốn cục diện hỗn loạn, càng hỗn loạn càng có lợi cho bọn chúng.
Lúc này, người thần bí dường như cảm nhận được gì, ánh mắt chợt trở nên sắc bén nhìn Quản Doanh.
Dù Tiêu Hề Hề nhìn không rõ mặt người thần bí, nhưng nàng cũng cảm nhận được ánh mắt mang đến áp bức của người đó.
Nàng không khỏi có hơi sợ.
Quản Doanh hơi bất an “Sư phụ, sao người nhìn con như vậy?”
Người thần bí giơ tay phải đặt lên trán Quản Doanh, chậm rãi nói ra hai chữ.
“Thiên nhãn.”
Sau đó người thần bí dùng tay đẩy mạnh về phía trước!
Ý thức của Tiêu Hề Hề bị đẩy mạnh ra ngoài!
Nàng bị ép ra khỏi trạng thái đồng cảm, cơ thể bất giác khẽ run lên, tay chân lạnh buốt.
Một lúc sau, nàng mới hoàn hồn lại, nhưng nhịp tim vẫn hơi nhanh.
Người thần bí vừa rồi lại phát hiện được nàng.
Còn nhắc đến thiên nhãn, có nghĩa người thần bí cũng biết về thiên nhãn.
Rốt cuộc người thần bí có lai lịch gì?
Tiêu Hề Hề chống tay lên bàn, đợi nhịp tim ổn định lại, nàng gọi Bảo Cầm vào.
Bảo Cầm lập tức mở cửa bước vào.
Nàng thấy sắc mặt Quý phi càng tệ hơn trước, tức thì lo lắng.
“Nương nương, có phải nội thương lại phát tác không?”
Tiêu Hề Hề xua tay “Ta không sao, sai người chuyển lời với Hoàng thượng, nói ta có chuyện rất quan trọng muốn nói với ngài ấy, mời ngài ấy mau chóng đến đây.”