Nhiếp Trường Bình nửa tin nửa ngờ nói “Điện hạ lẽ nào vì muốn che đậy sở thích ngược đời của mình mà cố ý lừa ta hả?”
Lạc Thanh Hàn bắt đầu cười lạnh.
Da đầu Nhiếp Trường Bình tê dại, vội xin tha “Ta tin, ta tin! Ta chỉ nói đùa thôi mà!”
Lạc Thanh Hàn nói với Tiêu Hề Hề.
“Nàng còn nói bậy, sau này chỉ có thể ăn chay.”
Tiêu Hề Hề hèn vội “Thần thiếp không dám nữa.”
“Nàng đến tìm ta có chuyện gì?”
Tiêu Hề Hề nói chuyện mượn phòng bếp nhỏ.
Lạc Thanh Hàn thản nhiên nói “Chuyện nhỏ này nàng tự mình quyết định là được rồi.”
Tiêu Hề Hề cười tươi như hoa “Đa tạ Điện hạ!”
Lạc Thanh Hàn “Đừng chỉ đa tạ bằng miệng, làm gì đó thiết thực hơn đi.”
Tiêu Hề Hề lập tức che túi tiền “Thần thiếp không có tiền.”
“Không cần tiền của nàng.”
Tiêu Hề Hề xoay người che ngực “Thần thiếp bán nghệ không bán thân.”
Lạc Thanh Hàn hỏi ngược lại “Nàng vốn là nữ nhân của ta, bán thân hay không có khác gì sao?”
Tiêu Hề Hề nghĩ lại thấy cũng phải, đành bỏ tay xuống, xấu hổ nói “Thần thiếp bán thân không bán nghệ.”
Lạc Thanh Hàn không nhịn nữa, giơ tay nhéo khuôn mặt trắng nõn non nớt của nàng, nhéo xong rồi nói.
“Nàng tài nghệ kinh người, ta không có phúc hưởng thụ, nàng cùng ta đánh một ván cờ.”
Nghe vậy, Nhiếp Trường Bình như được đại xá lập tức nhường ghế cho Tiêu lương đệ.
Y cuối cùng không phải bị Thái tử ngược đãi nữa!
Tiêu Hề Hề nhìn bàn cờ trước mặt “Chơi cờ vây hả?”
Lạc Thanh Hàn hỏi “Nàng biết không?”
“Biết thì có biết một chút.”
Trước đây ở sư môn, nàng cũng từng đánh cờ với sư phụ và các sư huynh đệ.
Đành chịu, trên núi quá ít trò giải trí, để giết thời gian, họ thường tụ tập đánh cờ với nhau, sau đó Tiêu Hề Hề bày ra trò mạt chược và bài bạc, sư phụ và các sư huynh đệ bắt đầu đam mê cờ bạc, không thể thoát ra.
Mỗi lần thấy dáng vẻ sư phụ tiên phong đạo cốt của mình hưng phấn chơi mạt chược, nàng cảm giác như kênh truyền hình bị xáo trộn.
“Quân trắng đi trước, nàng đi trước đi.”
Tiếng của Thái tử kéo suy nghĩ của nàng về thực tại.
Nàng cầm một quân trắng, tùy tiện tìm một vị trí vừa mắt đặt xuống.
Quân đen của Lạc Thanh Hàn theo sát phía sau.
Sau mười mấy lần đan xen, quân cờ trên bàn cờ ngày càng nhiều, thế cục càng trở nên phức tạp.
Tốc độ đặt cờ của Lạc Thanh Hàn dần chậm lại.
Hắn quan sát thế cục rất tốt, mỗi khi đánh cờ hắn luôn nhìn toàn cục, vị trí từng quân cờ luôn cân nhắc kỹ càng. Có thể giai đoạn đầu hắn sẽ ở thế bất lợi, nhưng ở giai đoạn giữa và cuối, sự bố trí cẩn thận trước đó của hắn sẽ phát huy tác dụng, khi đối phương nhận ra, thì đã rơi vào bẫy của hắn, cuối cùng chỉ đành mặc hắn chém giết.
Đây là cách Nhiếp Trường Bình thua hắn.
Rõ ràng lúc bắt đầu Nhiếp Trường Bình đều chiếm thế thượng phong, nhưng đến cuối cùng y toàn bị Thái tử lật ngược ván cờ, thua một cách triệt để.
Kiểu thua khi nhìn thấy hy vọng rồi bị tát chết này còn bực bội hơn là thua từ đầu đến cuối.
Cho nên Nhiếp Trường Bình không thích đánh cờ với Thái tử, trải nghiệm cực kỳ tồi tệ!
Thái tử lúc này vẫn ngồi đoan chính, dù đang bệnh nhưng tư thế vẫn ngay thẳng, như hàn mai cao ngạo trong tuyết, lại như vầng trăng cô độc giữa đêm đông.
Hắn nhìn ván cờ trước mặt, con ngươi đen trầm lắng sâu thẳm.
Hồi lâu sau, hắn mới đặt quân đen trong tay xuống bàn cờ.
Ngón tay hắn khớp xương rõ ràng, thon dài trắng nõn.
Đầu ngón tay trắng lạnh đối lập hoàn toàn với quân đen.
Giống như bức tranh thủy mặc được tô màu sắc, vô tình thu hút chú ý của người khác.