Nàng khổ quá mà.
Tiêu Hề Hề đề ra yêu cầu.
“Bữa sáng muốn ăn mì.”
Tối qua Tiêu Hề Hề nhắc đến mì trường thọ, hôm nay nhớ lại nên có hơi thèm.
Bảo Cầm chả còn luyến tiếc gì đi nấu mì cho nàng.
Sau khi ăn no uống đủ, Tiêu Hề Hề thả mình trên giường, chỉ huy Bảo Cầm mở tủ.
“Ở tầng dưới cùng, góc bên trái, có một bao đồ bọc vải xanh hoa nhỏ, đúng đúng, là nó đấy, lấy ra đây.”
Bảo Cầm ôm bao đồ đặt trước mặt nàng.
Bao đồ này là nàng mang từ Huyền Môn ra, trong đó gói một vài thứ linh tinh, toàn là sư phụ chuẩn bị cho nàng, nói là sau khi nàng xuống núi có thể dùng đến.
Tiêu Hề Hề mở bao, lựa tới lựa lui một hồi, cuối cùng chọn được một cây nhân sâm.
Cây nhân sâm được bọc trong mảnh vải đỏ, trên đó còn có dây đỏ quấn quanh.
“Tặng nó đi.”
Bảo Cầm vô cùng ngạc nhiên khi thấy cây nhân sâm này.
Dù nàng không học nhiều, nhưng cũng nhận ra đây là cây nhân sâm hàng trăm năm tuổi, chất lượng cực cao, nhất định là bảo vật mà có tiền cũng không mua được.
“Người lấy đâu ra nhân sâm tốt như vậy?”
Tiêu Hề Hề ngáp một cái “Sư phụ cho ta đó, ta cũng không biết ông ấy lấy đâu ra nữa, dùng thứ này làm lễ vật mừng thọ chắc được chứ?”
“Được, tất nhiên là được!”
Bảo Cầm nhanh chóng tìm một cái hộp gấm tinh xảo, cẩn thận đặt nhân sâm vào.
Cả một buổi chiều, Tiêu Hề Hề bị Bảo Cầm bắt ngồi trước bàn trang điểm, chỉnh trang từ đầu đến chân.
Khi Bảo Cầm hoàn thành, Tiêu Hề Hề nhìn mình trong gương.
Cảm giác thật xa lạ, giống như mới đổi mặt.
Bảo Cầm tự tin nói “Với dáng vẻ bây giờ của tiểu chủ, nhất định có thể làm Thái tử Điện hạ thần hồn điên đảo!”
Váy quá dài, đi lại vô cùng không tiện.
Có Bảo Cầm dìu, Tiêu Hề Hề mới chậm rãi bước ra được khỏi điện Thanh Ca.
Lạc Thanh Hàn có hơi ngây ra khi nhìn thấy nàng.
Tiêu Hề Hề cảm thấy ngượng ngùng khi hắn cứ nhìn nàng chằm chằm.
“Thần thiếp ăn mặc thế này có phải hơi kỳ lạ không?”
“Không kỳ lạ.”
Chẳng những không kỳ lạ, còn rất xinh đẹp.
Được chọn vào Đông cung, dung mạo của Tiêu Hề Hề chắc chắn vô cùng nổi bật, nhưng ngày thường nàng luôn bày ra dáng vẻ cá muối, thoạt nhìn lười nhác, còn không thích trang điểm, thế nên mọi người mới phớt lờ dung mạo của nàng.
Lúc này, nàng đang mặc chiếc váy lưu tiên* màu hồng khói, vòng eo thanh mảnh, tóc dài như mây.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt hạnh to tròn sáng ngời, lông mi dài và dày như hai chiếc quạt nhỏ, làn da trắng mịn như tuyết, lộ ra chút hồng hào.
Đặc biệt là khi nàng chăm chú nhìn, Lạc Thanh Hàn sẽ vô thức bị ánh mắt của nàng thu hút.
Con ngươi của nàng lấp lánh sáng trong, tựa như nước hồ chớp mắt đã nhìn thấy đáy, sạch sẽ đơn thuần.
Trong cung không nên có đôi mắt như vậy.
Lạc Thanh Hàn không nhịn được đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt khóe mắt hàng mày của nàng
Động tác này có hơi ám muội.
Nhưng trên mặt hắn không hề có chút dịu dàng nào, giọng điệu vẫn lạnh lùng.
“Sau này đừng nhìn ta với ánh mắt thế này.”
Tiêu Hề Hề:???
Ánh mắt của nàng có gì không ổn à?
Lạc Thanh Hàn không nói gì thêm, rút tay về, nhẹ giọng nói “Đi thôi.”
Tiêu Hề Hề nhìn bóng lưng hắn đi xa dần, trong lòng thầm nghĩ, vừa rồi nàng bị ngài ấy ghét rồi à?
Cơ mà tại sao chứ?
Vừa rồi nàng có làm gì đâu!
Bảo Cầm nhỏ giọng thúc giục “Tiểu chủ, Thái tử Điện hạ đã đi xa rồi, chúng ta phải nhanh chóng đi theo.”
——
*Theo Phi Yến ngoại truyện, Triệu Phi Yến thân thể cực kỳ uyển chuyển nhẹ nhàng, mỗi khi nàng eo thon đong đưa, đón gió bay múa, thật giống như muốn thuận gió mà đi. Một ngày, nàng mặc một chiếc váy tím Vân Anh đi vào hồ Thái Dịch, lại ngân nga ca cổ nhạc nhẹ nhàng khởi vũ, đột nhiên cuồng phong gào thét, Phi Yến như cánh diều bay lên. Vì thế Thành Đế gọi nhạc sư ngay lập tức đến kéo Phi Yến trở về, không cho nàng bị gió thổi đi. Khi vào phong đình, phát hiện váy của nàng bị túm đến líu díu, từ đây các cung nữ thịnh hành mặc các loại váy gấp ra nếp vải, mỹ danh gọi là Lưu tiên quần (留仙裙).