Nàng ngây người nhìn vào gương, không tin được nữ nhân mập mạp trong gương lại là mình.
Tố Mai không đành lòng, nhẹ giọng an ủi.
“Nương nương, người đừng buồn, sau này chúng ta ăn ít lại, vận động nhiều hơn, sẽ ốm nhanh thôi mà.”
Lý trắc phi nghe xong càng buồn hơn.
“Nhưng ta thích ăn, nếu không được ăn thì ta sống còn có ý nghĩa gì?”
Tiêu Hề Hề đồng cảm sâu sắc với chuyện này “Đúng vậy, ăn uống là chuyện quan trọng nhất đời người, chuyện quan trọng nhất nhất nhất!”
Tố Mai và Diêu chiêu huấn không nói nên lời.
Lý trắc phi vốn muốn gật đầu tán thành, nhưng nhanh chóng ý thức được mình đang làm gì, nàng trừng mắt nhìn Tiêu Hề Hề, tức giận nói.
“Đều tại ngươi! Nếu không phải ngươi nói biến nỗi buồn thành thèm ăn, dụ dỗ ta ăn uống, ta sẽ không như bây giờ!”
Tiêu Hề Hề cảm thấy rất oan “Ta không biết cô sẽ mập thành thế này.”
Lý trắc phi “Ngươi đừng hòng ngụy biện, ngươi cố ý hại ta!”
“Ta chỉ muốn chuyển hướng chú ý của cô sang chuyện ăn uống, từ đó cải thiện tâm trạng, bình thường ta cũng làm vậy mà, nếu tâm trạng của ta không tốt sẽ ăn thật nhiều, ta sẽ không hại bản thân mình.”
Lý trắc phi không tin “Vậy tại sao ngươi không mập?”
Tiêu Hề Hề thành thật trả lời “Vì ta ăn không mập.”
Lý trắc phi “……”
Nàng bật khóc khi biết sự thật.
Tiêu Hề Hề an ủi nói “Nếu cô muốn giảm cân, sau này ăn ít lại, vận động nhiều chút, nhảy múa chạy bộ hay gì đó cũng được.”
Lý trắc phi không nói gì.
Nếu là trước kia, nàng nhất định không do dự mà giảm cân.
Nhưng sau khi tận hưởng cuộc sống tốt đẹp chỉ cần ăn uống không làm gì, nàng không muốn quay lại cuộc sống trước kia nữa, nàng hiện giờ chỉ cần nghĩ đến chuyện sau này mỗi ngày phải ăn ít lại, sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Đây gọi là nghiêm túc sa vào buông thả thì dễ, từ buông thả quay về nghiêm túc thì khó.
Nàng véo véo mỡ quanh eo, sờ chiếc cằm tròn trịa, đây đều là bằng chứng cho sự buông thả của nàng.
Nàng nhìn mình trong gương, không khỏi buồn rầu bật khóc.
Không thể không giảm cân.
Nàng là phi tần của Thái tử, dung mạo và dáng dấp đều là vốn liếng quan trọng để tranh sủng, nếu không có hai thứ này, nàng khác gì bị đày vào lãnh cung?
Lý trắc phi lau nước mắt, u sầu nói.
“Mang hết đồ ăn vặt trong phòng ta ra ngoài, sau này đừng để ta thấy mấy thứ này nữa!”
Tố Mai còn chưa kịp trả lời, Tiêu Hề Hề đã lao tới, cầm hộp bánh trước mặt lên cười nói.
“Nếu cô không ăn thì cho ta đi, ta sẽ tiêu diệt chúng giúp cô.”
Nói xong, nàng cầm một miếng bánh cho vào miệng, vừa ăn vừa khen.
“Bánh này rất ngon, ngọt nhưng không béo, tan trong miệng, ngon lắm!”
Lý trắc phi không khỏi nuốt nước bọt, ánh mắt đầy dụ.c vọng.
Nàng cũng muốn ăn!
Tiêu Hề Hề vét hết đồ ăn vặt trong phòng Lý trắc phi, không chừa một chút gì.
Nhưng Lý trắc phi không thể cản, đành trơ mắt nhìn toàn bộ đồ ăn vặt quý giá của mình chạy vào miệng Tiêu trắc phi.
Lý trắc phi ôm ngực, tức đến gan đau nhức.
Rốt cuộc nàng đã tạo nghiệt gì chứ?!
Tiêu Hề Hề cười nói “Nể tình số đồ ăn vặt này, hôm nay cô không cần trả tiền, nhưng cô vẫn phải nhanh lên, không được trì hoãn nữa.”
Lý trắc phi tức giận trừng mắt nhìn nàng, nữ nhân này vừa mới được lợi còn cư xử như thế!
Tiêu Hề Hề vẫy vẫy tay, vui vẻ nói “Cô cố gắng giảm cân đi, chúng ta về trước.”
Nàng và Diêu chiêu huấn vừa rời điện Kim Phong, Lý trắc phi đã vồ mình lên giường, vừa đập mạnh vào gối vừa mắng.
“Con quỷ Tiêu trắc phi tại sao ăn không mập, còn ta ăn thì lại mập? Ta không phục! Ta không phục!”
Trước kia, mỗi lần nàng nổi giận hay ném đồ đạc, nhưng từ lần nàng ném hết đồ trong điện Kim Phong bị Hoàng hậu gọi đến dạy dỗ một trận, nàng đã sửa thói quen này, bây giờ nàng chỉ đấm vào gối.
Đấm vào gối sẽ không đau, còn có thể trút giận, quan trọng là nó không hư.
Tố Mai đứng bên cạnh nhìn, không dám nói lời nào.
Mãi đến khi Lý trắc phi trút giận xong, Tố Mai mới thận trọng nói.
“Nương nương, người bắt đầu giảm cân từ hôm nay sao?”
Lý trắc phi tức giận nói “Đương nhiên bắt đầu từ hôm nay, đồ ăn vặt của ta đã bị vét sạch rồi, bây giờ dù muốn ăn cũng không ăn được, không giảm cân thì làm gì?!”
Tố Mai vội nói “Nô tỳ đi dặn dò ngự thiện phòng điều chỉnh bữa ăn cho người.”
……
Bảo Cầm không ngờ Tiêu trắc phi chỉ ra ngoài đi dạo, lại mang theo cả đống đồ ăn vặt về.
Bảo Cầm thận trọng hỏi “Nương nương, người đi cướp ngự thiện phòng à?”
Tiêu Hề Hề ngồi xếp bằng trên ghế sập, vừa ăn vừa vui vẻ nói.
“Số đồ ăn vặt này là Lý trắc phi cho ta.”
Bảo Cầm nghe vậy càng sốc hơn “Lý trắc phi tốt bụng thế à?”
Tiêu Hề Hề chân thành nói “Đúng vậy, thật ra Lý trắc phi là người tốt, sau này chúng ta phải tốt với nàng hơn.”
Bảo Cầm cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Xem ra nàng phải sai người tìm hiểu xem Lý trắc phi rốt cuộc có ý đồ gì.
Thật ra, Bảo Cầm đã nghĩ oan cho Lý trắc phi.
Lý trắc phi hoàn toàn không có ý định gây rối.
Nàng đói đến mức cả người yếu ớt, chân tay mềm nhũn, đầu choáng mắt hoa, không đứng dậy được.
Tố Mai đốc thúc “Nương nương, người nên dậy vận động đi, không thể cứ nằm mãi được, như vậy không có ích cho việc giảm cân.”
Lý trắc phi yếu ớt nói “Trưa nay ta chỉ ăn có chút gà sốt cay với rau xanh, một hạt cơm cũng không ăn, ta đói quá, ta muốn ăn cơm ăn mì ăn sủi cảo!”
Nàng nắm tay Tố Mai khẩn cầu “Tố Mai tốt bụng, nấu cho ta một bát mì được không?”
“Nương nương, nếu người ăn mì, người sẽ không giảm cân được.”
Lý trắc phi “Nhưng trước kia ta cũng ăn mì, lúc đó ta còn rất ốm, không hề mập, có nghĩa ăn mì sẽ không tăng cân.”
Tố Mai bất đắc dĩ nói “Thứ nhất, lúc đó người ăn không nhiều, cho nên dù ăn mì cũng không sao. Thứ hai, lúc đó người rất ốm, dù có hơi tăng cân, cũng không thể nhìn ra.”
Lý trắc phi muốn khóc “Ta thật sự rất đói, ta muốn ăn.”
Tố Mai thấy nàng đáng thương, quả thật không đành lòng, chỉ đành lùi bước.
“Người đợi một chút, nô tỳ luộc một quả trứng cho người.”
Ánh mắt Lý trắc phi chợt sáng lên “Được được được, ngươi đi nấu đi, nhớ chọn quả to đấy!”
Chẳng bao lâu Tố Mai đã luộc trứng xong.
Nàng vừa lột vỏ trứng đưa sang, Lý trắc phi đã chộp lấy ăn vội.
Sau khi ăn xong, Lý trắc phi không thấy no, mà càng thấy đói hơn.