Nàng vừa đi vừa vui vẻ giới thiệu.
“Chỗ này trồng củ cải trắng, chỗ kia trồng cải thìa, chỗ kia trồng ớt và bí …”
Khi đi ngang qua chỗ trồng dưa chuột, nàng dừng lại, hái bốn trái dưa chuột nhỏ.
Nàng đưa sang ba trái.
“Mọi người ăn thử đi. Đây là dưa chuột nhà trồng, giòn lắm!”
Lý phi và Diêu tiệp dư nhìn nhau, phân vân có nên nhận hay không.
Cuối cùng, Bộ Sanh Yên là người đầu tiên nhận dưa chuột.
Thấy Anh vương phi nhận dưa chuột, Lý phi và Diêu tiệp dư đương nhiên không thể từ chối, hai người cùng đưa tay nhận dưa chuột.
Các nàng muốn tìm một nơi rửa sạch trước khi ăn, nhưng lại thấy Quý phi dùng khăn tay lau sơ, sau đó nhét thẳng vào miệng, cắn rộp rộp rồi nhai giòn giã.
Lý phi và Diêu tiệp dư đều bị hành động táo bạo của nàng làm sững người, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Bộ Sanh Yên thì không ngạc nhiên đến thế.
Trước đây nàng với phụ mẫu sống ở biên cương, điều kiện sống ở đó khó khăn, đương nhiên không chăm chút được như các quý nữ trong thành Thịnh Kinh, nàng hợp với cách ăn uống này của Quý phi.
Bộ Sanh Yên cắn một miếng dưa chuột, đồng ý “Giòn thật.”
Tiêu Hề Hề vui vẻ cười “Lát nữa cô mang theo một chút dưa chuột về ăn.”
Bộ Sanh Yên không khách khí “Vậy đa tạ Quý phi nương nương ban thưởng.”
Bảo Cầm đứng bên cạnh gần như không nghe nổi nữa.
Người khác tặng trà hay bánh ngọt gì đó cho khách, chỉ có Quý phi nhà mình khác người, thế mà đi tặng dưa chuột!
Bốn người đi qua vườn rau, đi qua vườn cây ăn trái, cuối cùng đến một đình nhỏ bên sông.
Quanh đình treo rèm lụa, dưới đất trải đệm mềm, ở giữa đặt một chiếc bàn thấp hình vuông, trên bàn bày trái cây bánh ngọt, bên cạnh có một bếp nhỏ đang đun trà.
Tế Vũ đang quỳ bên bếp pha trà.
Nàng thấy Quý phi và khách đến, lập tức đứng dậy hành lễ.
Bốn người ngồi quanh bàn.
Tế Vũ bưng ấm trà lên, rót trà cho các nàng.
Hương trà lan tỏa.
Nắng trời vừa phải, gió nhẹ thổi bay những tấm rèm mỏng.
Những tấm rèm lụa lay động, cộng với dòng sông róc rách chảy bên cạnh tạo nên một vẻ gì đó vừa tao nhã vừa lãng mạn.
Đúng lúc này, một con vịt nhảy xuống sông ở bờ bên kia.
Rồi đến con thứ hai, con thứ ba, con thứ tư ……
Ngày càng có nhiều vịt trên sông.
Lý phi và Diêu tiệp dư nhìn đờ người.
Trước đây từng nghe nói sau cung Vân Tụ có nuôi gia cầm, không ngờ lại là sự thật!
Phía sau đàn vịt có hai con ngỗng trắng lớn trông rất khó chọc.
Hai con ngỗng trắng lớn sải bước tới bờ sông, sau đó vỗ cánh nhảy xuống sông, trực tiếp đè bẹp đàn vịt đang chơi dưới nước, có thể nói là rất hống hách.
Bức tranh tao nhã ban đầu vì số vịt ngỗng này đã đột ngột thay đổi phong cách.
Mới giây trước là tác phẩm nghệ thuật, giây sau đã thành cây nhà lá vườn.
Tiêu Hề Hề nhìn chằm chằm hai con ngỗng béo, cảm động đến mức nước mắt trực tiếp chảy ra từ miệng nàng.
“Bảo Cầm, bữa trưa hôm nay chúng ta ăn ngỗng quay đi!”
Bảo Cầm gật đầu đáp vâng.
Tiêu Hề Hề “Nhân tiện thêm hai con vịt quay.”
Bảo Cầm lại gật đầu.
Tiêu Hề Hề nhìn Bộ Sanh Yên, Lý phi và Diêu tiệp dư, hỏi các nàng bữa trưa muốn ăn gì.
“Ở đây gì cũng có, nguyên liệu tươi ngon, các cô gọi gì cũng được.”
Ba người nói mình không kén ăn, ăn gì cũng được.
Thế nên Tiêu Hề Hề dặn Bảo Cầm và Tế Vũ tự xem mà làm.
Lý phi nhịn không được hỏi “Quý phi nương nương, không phải người mời chúng ta đến ngắm hoa à? Hoa đâu?”
Tiêu Hề Hề nhờ người vén rèm lụa lên, lộ ra cánh đồng hoa cải vàng rộng lớn cách đó không xa.
“Nhìn kìa! Toàn là hoa!”
Lý phi nhìn số hoa cải kia, tâm trạng khó mà diễn tả.
Người khác ngắm hoa toàn là hoa hồng, hoa lan, mẫu đơn, hải đường, thược dược, sơn trà, nhài cúc các loại, nhưng đến lượt Quý phi chỉ có hoa cải.
Thật không còn gì để diễn tả!
Tiêu Hề Hề nói “Số hoa cải này không chỉ đẹp mà còn rất ngon. Bảo Cầm, bữa trưa thêm một dĩa cải xào!”
Bảo Cầm đáp vâng.
Lý phi im lặng nhìn đi chỗ khác, nghĩ thầm không nên nhiều nhắc chuyện ngắm hoa.
Bốn người trò chuyện một hồi.
Tiêu Hề Hề bắt đầu nói về cuộc thi viết truyện, giới thiệu Lý phi với Anh vương phi.
“Lần này Lý phi giành được giải nhất là do dân chúng bầu chọn, nếu đã có nhiều người bầu chọn thì chứng tỏ là truyện mà Lý phi viết rất nổi. Hay là Anh vương phi xem xét, giúp Lý phi in truyện này thành từng tập, bán trong tiệm sách, cô thấy sao?”
Bộ Sanh Yên sẵn sàng đồng ý “Được chứ, vừa hay có một xưởng in đứng tên Anh vương, vốn xưởng chỉ in vài thư tịch tài liệu, bây giờ có thể in truyện.”
Lý phi nghe vậy, tức thì vui mừng.
Sau đó, Bộ Sanh Yên và Lý phi bắt đầu bàn bạc cụ thể vấn đề xuất bản truyện.
Diêu tiệp dư thích thú lắng nghe.
Tiêu Hề Hề không hứng thú, nàng tập trung uống trà ăn bánh.
Lúc nàng sắp ăn hết bánh trên bàn, Lý phi và Bộ Sanh Yên cũng bàn bạc xong.
Bảo Cầm nhắc nhở “Sắp trưa rồi, nô tỳ sai người chuẩn bị bữa trưa, không biết nương nương muốn dùng bữa ở đâu?”
Tiêu Hề Hề “Cứ ở đây đi, chỗ này cảnh đẹp, không khí trong lành, thoải mái!”
Nàng dừng lại, rồi nhắc tiếp.
“Em sai người giúp bổn cung truyền lời cho Hoàng thượng, nói hôm nay bổn cung không đến tìm ngài ấy ăn trưa, bảo ngài ấy ăn một mình đi.”
Bảo Cầm đáp vâng rồi quay người rời khỏi đình nhỏ.
Bộ Sanh Yên hỏi “Quý phi nương nương, thần phụ có thể đi dạo quanh đây không?”
Tiêu Hề Hề “Đương nhiên là được, đi thôi, bổn cung đích thân dẫn đường cho cô.”
Nàng nhìn Lý phi và Diêu tiệp dư hỏi các nàng có muốn đi dạo cùng không.
Lý phi và Diêu tiệp dư cùng nhau lắc đầu, biểu thị không cần.
Các nàng không mấy hứng thú với vườn rau.
Thế nên Tiêu Hề Hề và Bộ Sanh Yên cùng nhau rời đình nhỏ.
Hai người đi qua cây cầu nhỏ sang bên kia sông.
Hạt lúa gieo trồng vào mùa xuân, toàn bộ cánh đồng xanh tươi, tràn đầy sức sống.
Tiêu Hề Hề và Bộ Sanh Yên đi dọc theo cánh đồng về phía trước.
Tiêu Hề Hề nhắc nhở “Cô đi chậm chút, cẩn thận kẻo ngã.”
Bộ Sanh Yên “Người không cần căng thẳng như vậy, thần phụ có luyện võ, không dễ ngã đâu.”
Tiêu Hề Hề “An toàn cẩn thận là trên hết, dù sao hiện giờ cô đang mang thai, vẫn nên cẩn thận thì hơn.”
Bộ Sanh Yên sửng sốt.
“Người nói gì vậy? Ai đang mang thai?”
Tiêu Hề Hề “Đương nhiên là cô đó!”
Bộ Sanh Yên không tin được “Thần phụ mang thai? Sao có thể?!”
Tiêu Hề Hề chớp chớp mắt “Chẳng lẽ cô không biết mình mang thai sao?”
Hôm nay lúc nàng gặp Bộ Sanh Yên thì phát hiện tướng mạo của Bộ Sanh Yên hơi thay đổi, đây là biến đổi chỉ xảy ra khi mang thai.
Nàng còn tưởng Bộ Sanh Yên biết chuyện này, cho nên cũng không nói nhiều, không ngờ Bộ Sanh Yên không hề biết gì.