Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không ít cung nữ thái giám đứng gần đó đang mê mẩn xem, nếu không phải sợ quấy rầy Thái tử, e là đã hét to vỗ tay tán thưởng.

Vốn Tiêu Hề Hề cũng đang xem Thái tử luyện kiếm, nhưng sau đó sự chú ý của nàng dần bị thứ khác thu hút.

Nàng phát hiện gà vịt heo ngỗng sợ hãi kêu, dường như chúng cảm nhận được nguy hiểm từ thanh kiếm trong tay Thái tử, nhốn nháo run rẩy trốn vào góc.

Đặc biệt là hai con heo sợ tới mức không dám ăn sáng, thân thể mập mạp không ngừng chui vào góc, khắp người viết hai chữ lớn — sợ hãi!

Lúc Thái tử thu kiếm, Tiêu Hề Hề vội chạy đến, nắm tay hắn không ngừng khen ngợi.

“Điện hạ giỏi quá! Điện hạ ăn sáng chưa? Đi đi đi, chúng ta cùng đi ăn sáng!”

Nói xong nàng bất chấp kéo Thái tử về.

Nàng sợ Thái tử luyện chưa đã, vẫn còn muốn luyện tiếp.

Nhìn lũ gà vịt heo ngỗng sợ hãi, nếu chúng bị dọa đến biếng ăn luôn thì sao?!

Tiêu Hề Hề kéo Thái tử một mạch vào phòng, sau đó gọi Bảo Cầm nhanh chóng dọn thức ăn lên.

Lạc Thanh Hàn đưa kiếm cho người bên cạnh, hắn rửa mồ hôi trên mặt, cả khí chất thiếu niên vừa nãy mới lộ ra một chút cũng bị rửa sạch.

Hắn ngồi xuống bên bàn ăn, phong thái trở lại vẻ lãnh đạm thường ngày.

Tiêu Hề Hề vẫn đang tâng bốc.

“Dáng vẻ múa kiếm của Thái tử Điện hạ thật đẹp trai, chiêu thức này, khí thế này, thật không có từ nào để diễn tả, làm người khác chỉ biết mê mẩn đứng xem! Thần thiếp chưa từng thấy ai múa kiếm đẹp trai như người, bảo kiếm của người, vừa nhìn liền biết là bảo vật quý hiếm. Người xưa có câu, bảo kiếm xứng anh hùng, cũng chỉ có bảo kiếm như thế mới có thể xứng với anh hùng như người đây!”

Lạc Thanh Hàn bình tĩnh nói “Đó là bảo kiếm phụ hoàng ban thưởng, tên là Yên Diệt.”

Tiêu Hề Hề há to miệng, lộ vẻ kinh ngạc “Thì ra là vật ngự ban, chẳng trách làm người khác cảm thấy rất lợi hại!”

Bảo Cầm lần lượt dọn các món lên bàn.

Tiêu Hề Hề gắp một há cảo tôm đặt trước mặt Thái tử.

“Mời Điện hạ dùng.”

Sau đó nàng mới bắt đầu ăn.

Lạc Thanh Hàn không động vào há cảo tôm trước mặt, sắc mặt không đổi nói “Ta không thích ăn há cảo tôm.”

Tiêu Hề Hề ngạc nhiên “Thần thiếp nhớ lúc trước người từng ăn há cảo tôm, còn nói rất ngon nữa.”

Lạc Thanh Hàn “Lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ.”

Tiêu Hề Hề hết cách, đành gắp há cảo tôm trong bát của hắn đi, sau đó múc cho hắn một bát cháo cá.

Lạc Thanh Hàn thử một muỗng, cau mày nói “Nóng quá.”

Tiêu Hề Hề đành giúp hắn thổi nguội một chút.

Nàng thầm nghĩ, đây đâu có phải hầu hạ chồng? Đây là hầu hạ cha già nằm liệt giường!

Nhưng ‘cha già’ này không biết điều, ăn được hai hớp cháo, lại bắt đầu kiếm chuyện, một hồi thì chê nem rán không đẹp mắt, một hồi lại nói sao bánh bao chiên có hành.

Bảo Cầm bên cạnh sắp khóc tới nơi.

Nàng sợ Thái tử sẽ phạt nàng vì bữa sáng tồi tệ của mình.

May là Thái tử vẫn còn nhân tính, không trút giận lên Bảo Cầm.

Tiêu Hề Hề nhận ra tâm trạng Thái tử hôm nay không tốt, hắn không phải bất mãn với bữa sáng, hắn chỉ đang mượn danh nghĩa xoi mói bữa sáng để phát cáu, giống mấy ông già tính cách kỳ quặc nóng nảy, hở một chút là đánh người hay được nhắc trong tin thời sự.

Tiêu Hề Hề mang tấm lòng yêu thương người già neo đơn ân cần hỏi han.

“Điện hạ, có phải người gặp chuyện khó giải quyết gì không? Nếu có thì người có thể nói ra, nói không chừng thần thiếp giúp được người.”

Chuyện khó giải quyết bây giờ của hắn là nữ nhân trước mặt.

Hắn muốn biết trong thiệp mời Tạ Sơ Tuyết đưa cho nàng có giấu bí mật gì?

Hắn muốn Tiêu Hề Hề chủ động nói ra.

Lạc Thanh Hàn “Hôm nay nàng vẫn sẽ đi gặp Tạ Sơ Tuyết?”

Tiêu Hề Hề “Đương nhiên phải đi, thần thiếp đã nhận lời mời rồi, không thể tùy tiện nuốt lời được.”

Lạc Thanh Hàn muốn hỏi, nàng có muốn gặp Tạ Sơ Tuyết thật không?

Nhưng lời nói đến môi lại nuốt xuống.

Hắn cũng không biết mình đang giở trò gì.

Hắn chỉ cảm thấy hắn và Tiêu Hề Hề nên thành thật với nhau, cả khi hắn không hỏi, Tiêu Hề Hề cũng nói mọi chuyện với hắn, giống như nàng từng làm trước kia.

Hắn không muốn nàng thay đổi dù chỉ một chút.

Nếu cả nàng cũng không thể tin, hắn không biết còn có thể tin ai trong hoàng cung này.

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng nói “Đi thôi.”

Hắn xoay người bước ra ngoài trước.

Tiêu Hề Hề nhanh chóng đi theo.

Hai người ngồi xe ngựa rời cung.

Hôm nay trời đẹp, nắng chói chang, rất nhiều người trên đường đã khoác lên mình y phục đón xuân rực rỡ.

Bảo Cầm biết Tiêu trắc phi lần này xuất cung đi gặp Tạ Sơ Tuyết nên cố tình trang điểm cho Tiêu trắc phi thật lộng lẫy để không bị người khác so sánh với Tạ Sơ Tuyết.

Lạc Thanh Hàn nhìn cách ăn mặc của Tiêu Hề Hề, ánh mắt tối sầm, tâm trạng ngày càng bực bội.

Tiêu Hề Hề cố bắt chuyện với hắn, nhưng hắn cứ làm lơ.

Bầu không khí trong xe trầm mặc dần.

Tiêu Hề Hề thăm dò hỏi “Rốt cuộc người sao vậy?”

Lần này Lạc Thanh Hàn không làm lơ nàng.

Hắn hỏi ngược một câu.

“Nàng có gì muốn nói với ta không?”

Tiêu Hề Hề không hiểu “Nói gì cơ? Thần thiếp không có gì để nói.”

Lạc Thanh Hàn “Sao nàng lại đồng ý lời mời của Tạ Sơ Tuyết? Nàng đâu thân với Tạ Sơ Tuyết.”

Hắn thầm nghĩ, đây là cơ hội cuối cùng, chỉ cần nàng nói thật, hắn sẽ bỏ qua.

Nhưng nếu nàng tiếp tục che giấu, hắn sẽ lập tức cho xe quay về cung, sau này sẽ không cho nàng rời Đông cung một bước.

Tiêu Hề Hề không ngờ Thái tử đột nhiên hỏi chuyện này, nàng ngẩn một lúc, sau đó mới hoàn hồn, buột miệng nói “Chẳng lẽ người nghi ngờ thần thiếp cấu kết với Tạ Sơ Tuyết?”

Lạc Thanh Hàn trầm giọng nói “Không có.”

Dù hắn biết Tiêu Hề Hề đang che giấu gì đó, nhưng hắn chắc chắn nàng sẽ không bao giờ cấu kết với người ngoài hại hắn.

Tiêu Hề Hề lấy thiệp mời từ trong tay áo “Thần thiếp muốn đến cuộc hẹn là vì nét chữ trên thiệp rất quen.”

Ánh mắt của hắn chuyển từ mặt nàng lên thiệp mời.

Nét chữ ngay ngắn, nhìn không giống nét chữ của một tiểu thư khuê các.

Ban đầu Lạc Thanh Hàn còn tưởng Tạ Sơ Tuyết cho người viết, nhưng nhìn phản ứng của Tiêu Hề Hề lúc này, trong đầu hắn nảy ra một ý nghĩ.

“Lẽ nào là Đại sư huynh nàng viết?”

Tiêu Hề Hề gật đầu “Đúng vậy.”

Lạc Thanh Hàn “Cho nên nàng đến cuộc hẹn là để gặp Đại sư huynh?”

Tiêu Hề Hề lại gật đầu.

Lạc Thanh Hàn biết được sự thật mà hắn muốn biết, nhưng không cảm thấy vui chút nào, thậm chí còn tức giận hơn.

Nữ nhân này cố tình ăn mặc lộng lẫy để đi gặp Đại sư huynh của mình.

Đây chẳng phải công khai cắm sừng hắn sao?!

Lạc Thanh Hàn lạnh lùng hạ lệnh.

“Quay đầu xe, về cung!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK