Mục lục
Quý Phi Mỗi Ngày Chỉ Muốn Làm Cá Muối
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lệ Khinh Ngôn siết chặt bàn tay đầy tro đen “Chỉ cần lục soát tất cả các nhà thì sẽ biết được đáp án.”

Tiêu Lăng Phong cũng có ý này.

Ông không phải có ý tốt gì, chỉ cảm thấy thảm kịch xảy ra trong thôn có thể liên quan đến Uất Cửu và đồng bọn.

Nếu tra được thôn này xảy ra chuyện gì, có lẽ sẽ lần ra tung tích của Uất Cửu.

Mọi người tăng ca đào tàn tích, bận suốt cả đêm.

Đến rạng sáng hôm sau, bọn họ mới đào xong tàn tích trong thôn.

Dưới đống tàn tích này ẩn giấu rất nhiều thi thể cháy đen, mỗi thi thể đều bị một đao cắt cổ, sau đó thiêu cháy.

Những thi thể cháy đen được đặt ở một khoảng đất trống.

Nhìn thoáng qua, tất cả thi thể cháy đen với nhiều kích cỡ khác nhau, thi thể nhỏ nhất chỉ có kích thước bằng một đứa trẻ sơ sinh chưa đầy một tháng tuổi cũng đã bị giết một cách dã man.

Cả Tiêu Lăng Phong chinh chiến sa trường nhiều năm cũng không khỏi chửi rủa.

“Đúng là bọn điên rồ!”

Lệ Khinh Ngôn cố nhịn cơn đau trong lòng, đếm hết thi thể cháy đen, tổng cộng có một trăm hai mươi người.

Y nhớ tổng số người ở thôn Đại Phúc chỉ hơn một trăm người.

Hầu như cả thôn đều ở đây.

Hai mắt Lệ Khinh Ngôn đỏ ngầu, sắc mặt kém vô cùng.

Y không hiểu, rốt cuộc là thù hận thế nào mới khiến người đó tàn sát cả thôn, cả đứa trẻ chưa đầy một tháng tuổi cũng không tha!

Tiêu Lăng Phong thấp giọng hỏi “Đợi ngỗ tác tới khám nghiệm? Hay cứ chôn cất những người này?”

Lệ Khinh Ngôn “Khám nghiệm trước đi.”

Tiêu Lăng Phong phái người xuống núi báo quan, cử người đến càng sớm càng tốt.

Sau đó Tiêu Lăng Phong cử thêm hai đội đi tìm kiếm gần thôn Đại Phúc, xem có tìm được manh mối hữu ích nào không.

Những người còn lại nghỉ chân ở thôn Đại Phúc.

Bên cạnh có hơn một trăm thi thể cháy đen, không ai có tâm trạng nấu nướng, tất cả đều ăn lương khô.

Lệ Khinh Ngôn không muốn ăn.

Y ngẩn người nhìn những thi thể cháy đen.

Có lẽ trong số thi thể cháy đen này, có một người là Vân Khả Tâm.

Y càng nghĩ càng hối hận.

Y hối hận vì sao lúc đó không dẫn Vân Khả Tâm đi cùng?

Nếu y dẫn Vân Khả Tâm đi thì nàng đã không chết thảm.

Tiêu Lăng Phong đi tới đưa cho y một cái bánh nướng cứng ngắc.

“Ăn chút gì đi, không ăn thì không có sức tìm ra chân tướng.”

Một lúc sau, Lệ Khinh Ngôn giơ tay nhận bánh.

Y nhẹ giọng nói cảm ơn.

Tiêu Lăng Phong “Cô nương mà ngài muốn cầu hôn sống ở thôn này?”

Lệ Khinh Ngôn gật đầu.

Tiêu Lăng Phong đồng cảm “Xin bớt đau buồn.”

Lệ Khinh Ngôn im lặng ăn bánh.

Bánh vừa khô vừa cứng, thật sự rất khó ăn, nhưng dường như y không có cảm giác, lặp lại hành động nhai một cách máy móc.

Tiêu Lăng Phong “Thôn này có kẻ thù gì không? Trong lòng ngài có nghi ngờ ai không?”

Lệ Khinh Ngôn lắc đầu “Ta cũng không biết, ta ở thôn này một thời gian, không biết người ở đây có kẻ thù nào không, chỉ biết thôn này cách biệt với thế giới, không qua lại với người ngoài, theo lý mà nói thì hẳn là không có kẻ thù.”

Tiêu Lăng Phong gật đầu “Thật ra ta cũng không nghĩ là báo thù, nếu là báo thù thì bình thường sẽ kèm theo đánh đập ngược đãi, nhưng những thôn dân này đều bị một đao gi.ết chết, chết rất gọn gàng.”

Ông vừa nói vừa làm động tác cắt cổ.

Lệ Khinh Ngôn cau mày “Người bình thường không thể một đao gi.ết chết người khác, đám hung thủ đó rõ ràng là người lão luyện được đào tạo chuyên nghiệp.”

Tiêu Lăng Phong nói ra suy đoán trong lòng.

“Ta đoán có thể là đám phản tặc ra tay. Đám phản tặc đó là những kẻ liều mạng, giết người phóng hỏa, không chuyện ác nào không làm. Có lẽ bọn chúng vô tình bị thôn dân ở đây phát hiện khi đang ẩn náu trên núi. Để không bại lộ tung tích, bọn chúng quyết định giết người diệt khẩu.”

Suy đoán này rất hợp lý.

Tuy nhiên, Lệ Khinh Ngôn vẫn còn nghi ngờ “Nếu chỉ giết người diệt khẩu, bọn chúng cần gì giết cả đứa trẻ dưới một tháng tuổi? Một đứa trẻ nhỏ như vậy, đừng nói là tiết lộ tung tích, đến nói vẫn còn chưa nói được.”

Tiêu Lăng Phong tiếp tục suy đoán “Chắc là diệt cỏ tận gốc, dù sao giết mười người là giết, giết một trăm người vẫn là giết, đối với đám phản tặc này cũng không có gì khác biệt.”

Hai người đang nghiêm túc thảo luận thì tiếng hét của tướng sĩ từ xa truyền đến.

“Tướng quân! Chúng ta tìm được hai người!”

Tiêu Lăng Phong và Lệ Khinh Ngôn dừng thảo luận, đồng thời nhìn theo hướng phát ra tiếng.

Mười mấy tướng sĩ dẫn theo hai nữ nhân ướt sũng cả người đi tới.

Hai người đều ăn mặc như phụ nữ có chồng, nhưng một người thì thon thả duyên dáng, người kia thì khá đ.ẫy đà.

Hai người cúi đầu, hai tay ôm trước ngực, cả người run rẩy, nét mặt hoảng sợ.

Lúc hai người tới gần, ánh mắt Lệ Khinh Ngôn lập tức tập trung vào người phụ nữ trẻ tuổi có vóc dáng thon thả.

Tuy nàng cúi đầu không nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt, nhưng Lệ Khinh Ngôn liếc mắt vẫn có thể nhận ra, đây chính là Vân Khả Tâm!

Lệ Khinh Ngôn kiềm không được tiến về phía trước hai bước.

“Khả Tâm!”

Giọng y run run vì quá kích động.

Vân Khả Tâm đang cúi đầu nghe thấy giọng nói này, cả người cứng đờ, sau đó ngẩng đầu lên.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tái nhợt, đôi môi tím tái vì lạnh, toàn thân ướt đẫm, tóc và quần áo vẫn nhỏ giọt, cơ thể không ngừng run rẩy.

Giây phút nàng nhìn thấy Lệ Khinh Ngôn, mắt nàng chợt mở to, môi run rẩy thốt ra một âm tiết.

“A!”

Tiêu Lăng Phong ngạc nhiên hỏi “Hai người quen nhau à?”

Lệ Khinh Ngôn “Nàng là phu nhân của ta.”

Tiêu Lăng Phong “Nhưng không phải ngài đến cầu hôn sao? Còn chưa thành thân nữa mà, sao cô nương ấy lại thành phu nhân của ngài rồi?”

“Trước đây chúng ta từng bái đường.”

Lệ Khinh Ngôn giải thích câu này xong thì không quan tâm Tiêu Lăng Phong nữa.

Y bước nhanh tới, kéo Vân Khả Tâm vào lòng ôm chặt.

“Xin lỗi, ta đến muộn rồi.”

Vân Khả Tâm cảm nhận được hơi ấm từ Lệ Khinh Ngôn, cơ thể gầy gò vẫn đang run rẩy của nàng dần thả lỏng.

Nàng nhớ đến mẫu thân chết thảm, nhớ đến thôn làng bị lửa thiêu rụi, nhớ đến những người thân bạn bè mà nàng sẽ không bao giờ gặp lại nữa ……

Nàng đau lòng, không nhịn được nữa, nằm trong lòng Lệ Khinh Ngôn khóc lớn.

Nước mắt từng giọt rơi xuống, làm ướt đẫm y phục của Lệ Khinh Ngôn.

Nàng khóc trong đau khổ tuyệt vọng.

Người phụ nữ đẫy đà bên cạnh cũng bị lây nhiễm, không khỏi che mặt khóc nấc lên.

Những người khác nhìn cảnh này đều rất đau lòng.

Hai người khóc rất lâu, đến khi khóc mệt rồi mới dần ngừng khóc.

Lệ Khinh Ngôn đưa các nàng vào lều tạm do tướng sĩ dựng lên, lấy hai bộ quần áo trong rương mang đến cho các nàng thay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK