Gã bị Tiêu Hề Hề ném xuống đầm lầy.
Trọng lượng của hai người cộng lại, tốc độ chìm xuống đột nhiên nhanh hơn.
Không Thiền liều mạng ngẩng đầu, cố hết sức để mắt tai miệng mũi không bị bùn lầy bao phủ.
Gã túm chặt quần áo của Tiêu Hề Hề, giận dữ quát lên.
“Ngươi điên rồi sao? Dù ngươi muốn chết cũng đừng kéo theo ta!”
Tiêu Hề Hề đè chặt trên người gã, hai tay bóp cổ gã, không cho gã đứng dậy.
Nàng biết nếu làm vậy, nàng cũng không thoát được.
Nhưng nàng vẫn không chịu buông tay, run giọng nói.
“Ngươi giết sư phụ của ta, ta muốn ngươi phải đền mạng.”
Dù có chết nàng cũng sẽ kéo Không Thiền xuống địa ngục cùng mình.
Không Thiền không ngờ người phụ nữ này điên lên lại liều mạng như vậy.
Thầy bùn lầy sắp qua khỏi miệng, chẳng mấy chốc sẽ lấp mũi của gã.
Gã không muốn chết!
Gã giơ tay chưởng mạnh vào ngực Tiêu Hề Hề.
Lần này gã không hề nương tay, ngực Tiêu Hề Hề đau nhói, ngay sau đó, nàng thuận theo lực này bay về phía sau, nặng nề ngã xuống bãi cỏ cạnh đầm lầy.
Không Thiền cũng nhân cơ hội bò ra khỏi vũng lầy.
Gã thi triển khinh công, cả người đầy bùn ngã xuống đất.
Cuối cùng cũng đặt chân lên nền đất vững chắc, Không Thiền thở phào nhẹ nhõm.
Gã nhìn Tiêu Hề Hề cách đó không xa.
Nàng nằm trên đất nôn máu.
Uy lực của chưởng vừa rồi rất mạnh, gần như đánh nát nội tạng của nàng.
Không Thiền nhớ lại vừa nãy mình suýt bị người phụ nữ này giế t chết, còn cả những lời cô ta nói, gã càng nghĩ càng hận, sát ý dâng trào trong ngực.
Nếu cô ta thà chết cũng không muốn đưa gã ra ngoài, giữ cô ta lại cũng vô ích, cứ giết thẳng tay đi!
Không Thiền cầm thanh kiếm trong tay bước tới.
Quần áo trên người gã vẫn còn lấm lem bùn lầy.
Nước bùn bẩn rơi xuống cỏ, tạo thành vệt dài phía sau.
Tiêu Hề Hề có thể cảm nhận có người đang đến gần mình.
Nàng biết chắc chắn là Không Thiền đến giết mình.
Nhưng nàng không thể đứng dậy.
Nàng đau đớn đến mức ngay cả việc thở cũng trở nên vô cùng khó khăn.
Từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống trán.
Không Thiền dừng lại trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng.
Nhìn bộ dạng nhếch nhác thảm hại của nàng, Không Thiền nở nụ cười khinh bỉ tàn nhẫn.
“Chẳng phải ngươi không muốn rời xa sư phụ của mình sao? Ta sẽ đưa ngươi xuống đó đoàn tụ với hắn, chúc hai ngươi kiếp sau có thể tiếp tục làm sư đồ.”
Nói xong gã giơ kiếm, chuẩn bị đâm vào ngực nàng.
Đột nhiên gã thấy chóng mặt, suýt nữa ngã xuống.
Gã vội dừng động tác, lắc đầu thật mạnh.
Tuy nhiên, dù có lắc mạnh thế nào, cũng không thể vứt bỏ cảm giác đầu váng mắt hoa.
Đồng thời, cảm giác ngứa ngáy trên người càng dữ dội hơn.
Gã biết đây là triệu chứng phát tác nặng hơn của chướng khí.
Đáng lẽ không nên phát tác nhanh như vậy, chỉ trách vừa nãy gã quá kích động, hô hấp trở nên gấp gáp hơn bình thường, cộng thêm việc liên tục sử dụng võ công, gã hít vào một lượng lớn chướng khí, độc tố phát tác rất nhanh.
Nhớ lại biểu hiện vừa rồi của Tiêu Hề Hề, cuối cùng Không Thiền cũng ý thức được người phụ nữ này đang cố ý chọc tức gã.
Cô ta cố ý muốn gã phát tác độc tính nhanh hơn.
Người phụ nữ điên này quá xảo quyệt, không nên giữ lại nữa!
Không Thiền không nhịn được gãi ngứa, nghiến răng nghiến lợi, lại giơ kiếm lên, chém về phía sau cổ Tiêu Hề Hề.
Nhát kiếm này chắc chắn khiến cô ta đầu lìa khỏi cổ!
……
Thành Thịnh Kinh.
Lạc Thanh Hàn vừa mới hoàn thành lễ tế trời hàng năm.
Hắn về tới hoàng cung, được cung nhân hầu hạ cởi cẩm bào đen nặng nề phức tạp trên người.
Đúng lúc này, túi gấm vốn đang treo trên thắt lưng của hắn đột nhiên rơi xuống đất.
Lạc Thanh Hàn cúi đầu, sững sờ khi thấy túi gấm nằm lặng yên trên đất.
Túi gấm này là Hề Hề tặng hắn, trong đó có bùa thế thân do tự tay nàng làm.
Nàng từng dặn hắn nhất định phải mang theo bùa thế thân này bên mình, đừng để nó bị ướt, càng không được để người khác chạm vào.
Hắn làm theo, luôn mang túi gấm bên mình, chưa từng đưa cho người khác.
Nào ngờ hôm nay nó lại tự rơi.
Lạc Thanh Hàn đưa tay sờ thắt lưng, phát hiện dây đeo túi gấm đã đứt.
Đang yên lành, tại sao sợi dây lại tự nhiên bị đứt?
Trong lòng Lạc Thanh Hàn chợt có dự cảm không tốt.
Tiểu cung nữ bên cạnh đang định đưa tay nhặt túi gấm lên thì lại bị Lạc Thanh Hàn ngăn lại.
“Đừng động vào nó.”
Giọng nói nghiêm nghị làm tiểu cung nữ rùng mình sợ hãi, cứ tưởng mình đã làm sai chuyện gì, vội vàng quỳ xuống đất khấu đầu.
“Bệ hạ tha mạng!”
Lạc Thanh Hàn không thèm nhìn tiểu cung nữ.
Hắn cúi xuống nhặt túi gấm lên, nhẹ nhàng phủi đi lớp bụi không tồn tại trên bề mặt túi gấm, sau đó mở túi lấy bùa thế thân bên trong.
Lá bùa thế thân vốn có màu vàng nhạt, giờ đã chuyển sang màu đen.
Giống như bị lửa đốt cháy.
Lạc Thanh Hàn sững sờ, dự cảm chẳng lành trong lòng tăng gấp đôi, trong phút chốc lấn át lý trí của hắn.
Chắc chắn Hề Hề xảy ra chuyện rồi!
Hắn nhét lá bùa thế thân vào lại túi gấm, trầm giọng ra lệnh.
“Lập tức truyền Vĩnh An Bá vào cung!”
Một tháng trước, Tiêu Lăng Phong thuận lợi dẫn quân về tới Thịnh Kinh.
Vì ông có thành tích xuất sắc trong trận chiến ở thành Vạn Hải nên Hoàng đế đã ban thưởng cho ông rất nhiều.
Tuy tước vị của ông không thăng tiến, nhưng vợ ông là Tiết thị đã được phong cáo mệnh phu nhân nhị phẩm, đích trưởng tử của ông là Tiêu Khải Minh cũng được phong làm Vĩnh An Bá thế tử.
Điều này có nghĩa là tước vị Vĩnh An Bá của Tiêu Lăng Phong đã hoàn toàn tạo dựng được chỗ đứng trong kinh, không cần lo tước hiệu sẽ bị triều đình thu hồi khi ông không còn ở đây.
Điều này thật sự làm ông an tâm rất nhiều.
Biết Hoàng đế triệu kiến mình, Tiêu Lăng Phong lập tức bỏ dở việc đang làm, vội vã cưỡi ngựa vào cung.
“Vi thần Tiêu Lăng Phong bái kiến Hoàng thượng!”
Lạc Thanh Hàn không có tâm trạng nói chuyện với ông, nói thẳng vào vấn đề.
“Khanh lập tức chọn năm mươi ngàn binh mã, theo trẫm đến Nam Nguyệt.”
Tiêu Lăng Phong giật mình, lạc giọng nói “Bệ hạ muốn đến Nam Nguyệt?”
Thường công công đang đứng bên cạnh nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, vội vàng khuyên nhủ.
“Bệ hạ, chuyện này tuyệt đối không được! Nam Nguyệt ở nơi xa hẻo lánh, không chỉ có nhiều rắn chuột kiến côn trùng, mà địa hình vô cùng phức tạp, chướng khí khắp nơi, cực kỳ nguy hiểm, ngài là thân thể ngàn vàng, sao có thể đến nơi đó?!”
Tiêu Lăng Phong không nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt của ông cũng có thể biết, suy nghĩ của ông cũng giống như Thường công công.
Bọn họ không tán thánh Hoàng đế đích thân đến Nam Nguyệt.
Tuy nhiên Lạc Thanh Hàn đã quyết định.
Dù người khác có nghĩ gì, cũng không thể thay đổi quyết định của hắn.
Hắn ra lệnh cho Tiêu Lăng Phong lập tức tuân lệnh hành sự.
Tiêu Lăng Phong không dám kháng chỉ, đành phải tuân theo.
“Vi thần lập tức đi làm ngay.”
Tin Hoàng đế sắp đến Nam Nguyệt nhanh chóng lan truyền khắp Thịnh Kinh.
Mọi người giật mình trước quyết định đột ngột của Hoàng đế.
Các triều thần cho rằng Hoàng đế muốn đích thân dẫn quân tấn công Nam Nguyệt, giống như năm đó đã công phá nước Liêu, một số bày tỏ ủng hộ, một số bày tỏ phản đối.
Nhưng Lạc Thanh Hàn không quan tâm người khác ủng hộ hay phản đối, sau khi sắp xếp mọi việc trong cung, hắn rời cung ngay trong đêm, tiến thẳng đến Nam Nguyệt dưới sự hộ tống của đội quân năm mươi ngàn người.