Vừa hay Hoàng đế nghe được chuyện này, dù sao cũng là người mà ông đích thân chỉ điểm cho Thái tử, ít nhiều ông cũng nên quan tâm một chút.
Vì thế ông bảo Cam Phúc đến điện Uyển Hà hỏi thử đã xảy ra chuyện gì?
Cam Phúc trở lại rất nhanh.
“Hồi bẩm bệ hạ, Cảnh trắc phi mắc phải tâm bệnh, nàng không chịu uống thuốc là vì khúc mắc trong lòng chưa hóa giải.”
Hoàng đế “Nàng còn trẻ như vậy, khúc mắc trong lòng từ đâu có?”
Cam Phúc thành thật trả lời “Cảnh trắc phi không chịu giải thích lý do, cuối cùng cung nữ Đông Lăng bên cạnh nàng mới kể toàn bộ câu chuyện, nguyên nhân của chuyện này là do Trần lương viên. Vốn Trần lương viên có quan hệ rất tốt với Cảnh trắc phi, hai người thân thiết như tỷ muội, nhưng từ khi Trần lương viên được Thái tử sủng ái thì trở nên kiêu ngạo hống hách, ngày càng không coi Cảnh trắc phi ra gì. Trần lương viên vừa ý một bộ trang sức của Cảnh trắc phi, ép Cảnh trắc phi phải tặng bộ trang sức đó cho mình, bộ trang sức đó có ý nghĩa rất lớn với Cảnh trắc phi, trong lòng nàng vô cùng khó chịu, nên u uất thành bệnh, thậm chí còn không chịu uống thuốc.”
Hoàng đế nhíu mày “Còn có chuyện như vậy? Chỉ là một Lương viên cỏn con, cả Trắc phi cũng dám xem thường!”
Ông ra lệnh cho Cam Phúc “Truyền lệnh của trẫm, Trần thị ngông cuồng vô lễ, bất kính với Trắc phi, phạt hai mươi trượng, xem như cảnh cáo!”
“Vâng!”
Sáng hôm sau, ý chỉ này được truyền đến Đông cung.
Trần lương viên nhận được ý chỉ, cả người như chết lặng.
Nàng không tin hỏi “Hoàng thượng vì sao phạt ta? Ta làm sai gì chứ?”
Cam Phúc chậm rãi nói “Ngươi ỷ được Thái tử sủng ái, không xem Cảnh trắc phi ra gì, thậm chí còn ép buộc Cảnh trắc phi tặng bộ trang sức yêu quý cho ngươi, ngươi nói xem, ngươi đáng bị phạt không?”
“Không! Ta không ép buộc Cảnh trắc phi, nàng ta tự nguyện tặng bộ trang sức đó cho ta! Ta bị oan! Ta muốn đối chất với Cảnh trắc phi!”
Cam Phúc “Cảnh trắc phi bây giờ bệnh nặng không thể rời giường, nàng bị ngươi chọc tức thành bệnh, Hoàng thượng biết chuyện, vô cùng tức giận. Niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, Hoàng thượng không phạt nặng, chỉ phạt ngươi hai mươi trượng, còn không mau tạ ân?”
Trần lương viên vô cùng ấm ức, nhưng trước thánh chỉ, nàng không thể phản kháng, chỉ đành để mặc bị đ.è xuống đất, chịu đựng hai mươi trượng.
Bị đánh xong, Cam Phúc dẫn người rời đi.
Trần lương viên đau đến mức chết đi sống lại, khóc khàn cả giọng.
Nhu Cúc và hai tiểu cung nữ đỡ Trần lương viên dậy, dìu nàng nằm xuống giường rồi cẩn thận bôi thuốc lên vết thương.
Trần lương viên khàn giọng nói “Thái tử Điện hạ đâu? Ta muốn gặp Thái tử!”
Thái tử sủng ái nàng như vậy, nhất định sẽ làm chủ cho nàng!
Nhu Cúc bất đắc dĩ nói “Vừa rồi lúc người bị đánh, nô tỳ có âm thầm phái người đi tìm Thái tử, nhưng người ở điện Lân Đức nói, hôm nay rạng sáng Thái tử đã rời cung, có lẽ đến chiều mới về.”
Trần lương viên không ngờ Thái tử lại rời cung vào đúng lúc này.
Nhu Cúc thận trọng nhắc nhở “Dù Thái tử ở đây cũng không thể làm gì được, dù sao hạ lệnh phạt người là Hoàng thượng, Thái tử cũng không thể kháng chỉ.”
Trần lương viên nghiến răng căm hận.
“Nếu Thái tử không giúp được ta, vậy ta tìm người có thể giúp ta!”
Nhu Cúc khó hiểu hỏi “Tiểu chủ muốn tìm ai?”
Cố nén đau đớn trên người, Trần lương viên gằn từng chữ nói “Trong cung này, ngoài Hoàng thượng, thì Hoàng hậu và Thái hậu mới có địa vị cao nhất, Thái hậu nhất định sẽ không ra mặt vì chuyện nhỏ như vậy, người duy nhất ta có thể tìm chính là Hoàng hậu nương nương.”
Lời đồn Tiêu trắc phi là thiên sát cô tinh, do Cảnh trắc phi truyền ra.
Chuyện này ả cũng mưu tính cả Tần hoàng hậu vào trong.
Bây giờ Tần hoàng hậu trở mặt với Thái tử, Tần hoàng hậu nhất định đang nhẫn nhịn cơn giận.
Trần lương viên tin, nếu nàng vạch trần những gì Cảnh trắc phi đã làm với Tần hoàng hậu, Tần hoàng hậu nhất định sẽ xử lý Cảnh trắc phi.
Vốn Trần lương viên không có ý định làm ầm ĩ mọi chuyện, dù gì nàng cũng tham gia vào chuyện này, nếu làm ầm lên, đồng lõa như nàng cũng không được lợi gì.
Nhưng Cảnh trắc phi hiếp người quá đáng, không chỉ hạ độc nàng mà còn đổi trắng thay đen.
Hại nàng không chỉ rụng một mớ tóc, còn bị đánh hai mươi trượng.
Nàng muốn trả thù! Nàng muốn Cảnh trắc phi cũng phải thử cảm giác bị phạt trượng!”
……
Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề ngồi xe ngựa rời cung, đi thẳng theo đường Chu Tước, ra khỏi cổng Minh Đức rời Thịnh Kinh.
Chùa Quang Chiếu nằm trên núi Đan Hà ngoài thành.
Xe ngựa đi theo đường núi, dừng lại ở lưng chừng núi.
Tiêu Hề Hề theo Lạc Thanh Hàn xuống xe.
Trước mặt họ là một hàng bậc thang, nơi cao nhất của thang là chùa Quang Chiếu.
Chùa Quang Chiếu Là ngôi chùa lớn nhất trong vương triều Đại Thịnh, hương hỏa hưng thịnh.
Dòng người hành hương ra vào đều đều, nam nữ già trẻ đều có, trước cửa còn có người bày sạp bán nhang đèn.
Lạc Thanh Hàn dẫn Tiêu Hề Hề lên cầu thang vào chùa Quang Chiếu.
Ở lối vào của chùa có một lư hương bằng đồng rất lớn, trong lư hương cắm ba cây nhang rất lớn.
Mùi gỗ đàn hương tràn ngập toàn bộ ngôi chùa.
Hầu như mọi khách hành hương đi ngang qua lư hương đều dừng lại cúi đầu trước lư hương.
Lạc Thanh Hàn không nhìn chiếc lư hương lần thứ hai, trực tiếp dẫn Tiêu Hề Hề đến trắc điện.
Có rất nhiều khách hành hương xếp hàng giải quẻ ở trắc điện.
Khi sư tiếp khách thấy Lạc Thanh Hàn, lập tức bước lên hành lễ.
“Thí chủ mời đi theo bần tăng.”
Sư tiếp khách dẫn Lạc Thanh Hàn và Tiêu Hề Hề đến gặp trụ trì của chùa Quang Chiếu.
Lão trụ trì là một ông lão trắng trẻo mập mạp, khi cười trông như Phật Di Lặc.
Ông hàn huyên mấy câu với Lạc Thanh Hàn, sau đó dẫn hắn đến một Phật đường nhỏ.
Trong Phật đường nhỏ này thờ một bài vị màu đen cô độc.
Tiêu Hề Hề nhìn thấy trên bài vị viết một dòng chữ …
Mẫu phi Thẩm thị.
Lạc Thanh Hàn quỳ xuống bồ đoàn, cung kính dập đầu ba lần trước bài vị, sau đó đứng dậy dâng hương.
Lúc này Tiêu Hề Hề mới nhận ra ở đây thờ chính là mẫu phi đã mất của Lạc Thanh Hàn.
Nàng cũng học theo Lạc Thanh Hàn, ngoan ngoãn cúi đầu dâng hương.
Lạc Thanh Hàn nhìn hoa quả đồ cúng trên hương án, tất cả đều tươi mới, hương án và mặt đất cũng sạch sẽ, không có một hạt bụi, có vẻ như các nhà sư của chùa Quang Chiếu không hề tệ bạc với Thẩm chiêu nghi.
Tiêu Hề Hề tưởng Lạc Thanh Hàn sẽ nói vài lời thương nhớ với mẫu phi.
Kết quả Lạc Khinh Hàn chỉ đứng trước lư hương nhìn một chút, sau đó nói “Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Hề Hề chỉ đành đi theo hắn ra khỏi Phật đường nhỏ.
Lão trụ trì mỉm cười, mời Thái tử cùng uống trà.
Thái tử đồng ý.
Lão trụ trì đưa họ đến một thiền phòng, bắt đầu pha trà cho họ, giảng kinh Phật.
Lạc Thanh Hàn nghiêm túc lắng nghe.
Tiêu Hề Hề không hứng thú với những thứ này, nàng chỉ uống trà ăn vặt, nhưng cuối cùng, vì uống quá nhiều trà, nàng muốn đi nhà xí.
Nàng nhỏ giọng nói với Lạc Thanh Hàn “Ta ra ngoài một lát.”
Nói rồi liền đứng dậy bước ra ngoài.