Lạc Thanh Hàn đã không có ý sủng ái các nàng, cũng không cần giữ các nàng ở trong cung, chẳng bằng đuổi hết các nàng đi.
Nàng nói chuyện này với Lạc Thanh Hàn.
Lạc Thanh Hàn đồng ý không chút do dự.
Hắn không thích trong cung có quá nhiều người hỗn tạp, trước đây vì nhiều nguyên nhân mà phải nhượng bộ, bây giờ cuối cùng hắn cũng có thể làm chủ việc nhà, đương nhiên làm sao thấy thoải mái thì làm.
Đêm hôm đó, phi tần các cung nhận được thánh chỉ của Hoàng đế.
Hoàng đế hạ chỉ tuyên bố muốn đưa các nàng về nhà.
Nguyên nhân rất đơn giản, chính là trong cung không cần nuôi quá nhiều người nhàn rỗi.
Ý nghĩa tồn tại của các phi tần là để hầu hạ Hoàng đế, nhưng Hoàng đế chưa từng triệu các nàng thị tẩm, thế nên các nàng trở thành người nhàn rỗi thật sự, nuôi trong cung ngoài tiêu hao lương thực thì không có tác dụng gì, còn không bằng đuổi về nhà cho các nàng tái giá.
Một số phi tần vui mừng khôn xiết, nhưng cũng có một số không muốn đi.
Sáng hôm sau, hai phi tần tới cung Vân Tụ, cầu xin Quý phi nương nương giúp đỡ, các nàng không muốn về nhà, các nàng muốn ở lại trong cung.
Tiêu Hề Hề khá tò mò, hỏi.
“Sao hai cô không muốn về nhà?”
Hai người lần lượt là Hàn lương nhân và Khang lương nhân.
Trước đây khi còn ở Đông cung, các nàng là Phụng nghi cấp thấp nhất.
Các nàng không có dung mạo nổi bật, cũng không có tài năng xuất chúng, tính tình hướng nội thật thà, không giỏi giao tiếp với người khác.
Khi ở Đông cung, các nàng giống như người vô hình, rất ít người để ý đến các nàng.
Sau này tân đế đăng cơ, các nàng được sắc phong làm Lương nhân, địa vị được cải thiện đôi chút nhưng không thay đổi nhiều so với trước.
Các nàng vốn nghĩ cứ thế bình yên sống đến cuối đời, nhưng không ngờ Hoàng đế lại muốn đuổi các nàng rời cung!
Hai người quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết.
Hàn lương nhân vừa lau nước mắt vừa nói.
“Thần thiếp vốn mang tiện tịch, lẽ ra phải lưu lạc chốn phong trần, nhưng vô tình bị Trương đại nhân phát hiện.
Ông ấy thấy thần thiếp xinh đẹp, nên đã chuộc thân cho thần thiếp, còn sai người huấn luyện thần thiếp thật tốt.
Sau đó, ông ấy tìm được cơ hội, dâng thần thiếp cho Thái tử điện hạ.
Thần thiếp biết mình không xứng với bệ hạ, cũng chưa từng mong được bệ hạ sủng ái, thần thiếp chỉ xin bệ hạ đừng đuổi thần thiếp ra khỏi cung.
Thần thiếp không còn người thân nào nữa, nếu rời cung thì thật sự không còn nơi nào để đi!”
Xuất thân của Khang lương nhân khá hơn một chút, cha nàng là quan viên trong triều, gia cảnh khá giàu có, nhưng mẹ ruột của nàng qua đời sớm, chủ mẫu đối xử vô cùng hà khắc với nàng.
Nàng không muốn về nhà bị chủ mẫu giày vò, cho nên muốn ở lại trong cung.
Sau khi nghe lời kể của các nàng, Tiêu Hề Hề cuối cùng cũng hiểu ra.
Hai người này không muốn ở trong cung cầu phú quý, các nàng chỉ đơn giản là không có nơi nào tốt hơn để đi, chỉ có thể ở lại trong cung.
Cho dù không bao giờ được Hoàng đế sủng ái, ít nhất trong cung cũng có đồ ăn thức uống, không cần lo đói rét, vẫn có người hầu hạ.
Tiêu Hề Hề cảm thấy suy nghĩ của các nàng không ổn.
Trong cung có một con sâu gạo như nàng là đủ rồi.
Nếu ai cũng làm sâu gạo, túi tiền của Hoàng đế bệ hạ sớm muộn cũng sẽ trống rỗng.
Không được, không được, như vậy không được!
Tiêu Hề Hề “Hai cô muốn ở lại trong cung cũng được, nhưng thân phận của hai cô phải thay đổi.”
Hàn lương nhân và Khang lương nhân đồng thời ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn Quý phi, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Tiêu Hề Hề bình tĩnh nói.
“Ý của bệ hạ trong thánh chỉ đã rất rõ ràng, trong cung không nuôi người nhàn rỗi, nếu hai cô muốn ở lại trong cung thì phải thể hiện năng lực của mình.
Sau nay hai cô sẽ ở trong cung làm nữ quan, bổn cung sẽ quan sát hai cô một thời gian.
Nếu biểu hiện của hai cô làm bổn cung hài lòng, sau này hai cô có thể ở lâu dài trong cung.
Đừng lo, bổn cung sẽ không để hai cô làm không công, bổng lộc nên phát sẽ không thiếu một xu.
Sau này nếu hai cô không muốn ở trong cung nữa, cũng có thể tự mình xin rời cung, thế nào?”
Trong cung có rất nhiều nữ quan, một số là nữ tử được tuyển chọn từ các đại tộc thế gia, còn một số là những cung nữ bình thường thăng chức từ từ.
Địa vị nữ quan tuy không cao quý bằng phi tần, nhưng vẫn có quyền hạn nhất định để quản lý công việc.
Một số nữ quan quyền lực có cuộc sống sung túc hơn một số phi tần không được sủng ái.
Hàn lương nhân và Khang lương nhân là người sáng suốt.
Các nàng biết đây là một cơ hội tốt, lập tức khấu đầu chấp nhận.
“Đa tạ nương nương ban cơ hội, thần thiếp bằng lòng làm nữ quan!”
Còn chuyện nên sắp xếp cho các nàng làm nữ quan gì? Thì phải xem xét lại.
Tiêu Hề Hề bảo các nàng về đợi tin trước.
Tin Hoàng đế hạ chỉ giải tán lục cung lan truyền ra ngoài, không chỉ hoàng thân quốc thích dậy sóng, mà cả dân chúng cũng chấn động.
Đúng là sống lâu chuyện gì cũng thấy được! Hoàng đế thật sự không cần nhiều mỹ nhân, đuổi hết các nàng về nhà rồi!
Sau khi thăm dò cẩn thận, thì phát hiện không phải tất cả phi tần đều bị đuổi đi, trong cung vẫn còn lại ba phi tần, là Quý phi, Hàn lương nhân và Khang lương nhân.
Quý phi thì ai cũng biết, nhưng Hàn lương nhân và Khang lương nhân là ai? Tại sao có thể được giữ lại trong cung với Quý phi?
Mọi người chưa kịp tìm hiểu chuyện gì xảy ra thì nhận được tin Hàn lương nhân và Khang lương nhân đều bị giáng làm thường dân.
Dân chúng bàn tàn rất sôi nổi.
“Nếu đã bị giáng làm thường dân, sao còn ở trong cung?”
“Nghe nói hai người đó được Quý phi nương nương phong làm nữ quan, hiện giờ đang làm việc cho Quý phi nương nương.”
“Thế chẳng phải Quý phi là phi tần duy nhất còn trong cung sao?”
“Ôi mẹ ơi, Hoàng thượng thật sự muốn độc sủng Quý phi nương nương!”
……
Các triều thần và tông thân có ý kiến khác nhau về chuyện này.
Có người cảm thấy chuyện này không liên quan gì đến mình.
Có người đau đầu, cho rằng Hoàng đế bị Quý phi mê hoặc.
Nhưng dù bọn họ có nghĩ thế nào, Hoàng đế cũng đã hạ chỉ, tuyệt đối không có khả năng thu hồi.
Các phi tần thu dọn hành lý, được xe ngựa đưa ra khỏi cung, chở về nhà.
Tuy người nhà các nàng rất thất vọng, nhưng cũng biết chỉ dựa vào sức của bọn họ thì không thể khiến Hoàng đế thu hồi thánh lệnh, bọn họ chỉ có thể cam chịu chấp nhận hiện thực.
Tháng Năm trôi qua trong ồn ào ầm ĩ.
Đại điển phong hậu ngày càng đến gần, nhiều người đang đếm từng ngày, muốn biết còn bao nhiêu ngày nữa mới đến lễ sắc phong.
Nhưng đương sự Tiêu Hề Hề lại vô cùng thoải mái.
Dù sao cũng do Lễ bộ phụ trách tổ chức, nàng chỉ cần làm theo thủ tục mà Lễ bộ đưa ra, những chuyện khác nàng không cần lo lắng.
Nàng vẫn nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Do có thêm miệng ăn ở trong bụng nên hiện giờ nàng ăn nhiều hơn trước.
Mãi đến khi Bảo Cầm thấy vòng eo của nàng to hơn một vòng, mới ngăn nàng lại.
“Nương nương, người không thể mập hơn nữa, nếu không người sẽ không mặc vừa lễ phục của Hoàng hậu nữa!”